Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 577 : Càn khôn trong đỉnh

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Lúc này, Hoàng Phủ Nguyệt, các nàng Diệp Tử và đám người Lam Hải từ bốn phương tám hướng bay tới trước mặt Lăng Tiêu, cả đám đều là sắc mặt tái nhợt, Lam Hải lắc đầu thở dài cười khổ nói:

- Lần sau, có đánh chết ta cũng không xem tông chủ chiến đấu nữa.



Hoắc Thanh Thanh toàn thân mặc áo hồng cũng là sắc mặt trắng bệch, trong lòng còn run sợ nói:

- Không nghĩ tới vây xem cũng nguy hiểm như vậy. Lần sau đánh chết cũng không thèm xem.



Hoắc Thanh Thanh ngây thơ hồn nhiên lại nhanh mồm nhanh miệng, tiếp theo liền hỏi ra điều mà tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng ai cũng không muốn hỏi.



- Tông chủ! Vừa mới đây vật đã cứu chúng ta là bảo vật gì vậy?



Hoắc Thanh Thanh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều giương cặp mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu. Đám người Tương Vân Sơn tuy rằng không phải nội môn, nhưng trong lòng cũng cực nóng, tâm tư linh hoạt hẳn lên. Các đại gia tộc hoặc nhiều hoặc ít đều có vài loại bảo vật thu được trong Thánh Vực, tuy nhiên không có mấy người hiểu được cách dùng. Mà tông chủ, hiển nhiên là một thành viên trong số cực kỳ hiếm hoi đó!



Giờ phút này bọn họ đều có quyền lên tiếng so với bất cứ kẻ nào!



Bởi vì vừa rồi cái loại khí tức tử vong gần như sắp nuốt gọn bọn họ, không ai tin tưởng bản thân mình có thể may mắn thoát khỏi. Hoàng Phủ Nguyệt thậm chí đã phóng ra vòng tay ảo quang bảy màu, Diệp Tử cũng tế ra Tiêu Vi kiếm, tuy rằng giống như châu chấu đá xe, nhưng bản tính những người này đâu dễ dàng bó tay đợi chết chứ?



May mắn là pháp bảo vô cùng to lớn của Lăng Tiêu trong nháy mắt đã ngăn chặn luồng năng lượng đó, mà đám người trên bầu trời, mấy người cách gần nhất đều đã thấy cây cối xanh biếc trên ngọn núi lớn, thậm chí có thể ngửi được mùi vị đặc biệt thuộc về rừng rậm đó!



Loại rung động này, thậm chí so với xem hai cường giả chí cao chiến đấu có thể làm cho tâm linh người ta càng thêm run rẩy.



Những người này không thể so với kẻ khác, họ đều là nòng cốt của Thục Sơn phái. Đối với hiểu biết về Lăng Tiêu hơn xa những người bên ngoài. Cho nên bọn họ đúng là không ai cho rằng đó là ảo ảnh, nếu như người nào dám nói như vậy, đều có thể bị cười nhạo đến chết mất.



Tuy nhiên bọn họ đồng thời cũng đều hiểu rằng: bất cứ kẻ nào cũng có bí mật của riêng mình, người có tu vi càng cao thâm càng là như thế. Điều này cũng không phải là giả thần giả quỷ, thật sự là có một số đồ vật này nọ, có giải thích cho ngươi, ngươi cũng nghe không hiểu! Chênh lệch cảnh giới mang tới khác biệt cũng không phải là nhỏ, giữa hai người thật sự là cách xa nhau một trời một vực.



Cho nên sau khi Hoắc Thanh Thanh hỏi ra, những người này tuy rằng trong lòng chờ mong, nhưng cũng không có quá nhiều hy vọng tông chủ sẽ trả lời vấn đề này. Đọc Truyện Online




Đúng lúc này, Tương Vân Sơn lại kinh hô thất thanh:

- Ngọn núi này... trước đây ta đã trông thấy!



Mọi người đều sửng sốt! Ngay sau đó, Vương Chân, Trương Dương cùng với đám người Lục Hải, đều bừng tỉnh hiểu ra đều nói:

- Đúng vậy! Chúng ta quả thật đã thấy qua ngọn núi này.



- Đúng vậy! Ngọn núi này không phải chính là ngọn núi cao nhất trong dãy núi kia cách đây ngàn dặm sao!



- Đúng! Chính là ngọn núi đó. Ta cũng nghĩ tới, hồ nước thiên nhiên trên đỉnh núi này có dấu hiệu đấy!



Mọi người mồm năm miệng mười nói xong, ngay sau đó, lại đều lặng im thin thít, bởi vì đột nhiên bọn họ đều nghĩ tới một vấn đề: Nếu ngọn núi lớn này là ngọn núi bọn họ đã thấy kia, như vậy hiện tại... bọn họ ở đây là đâu?



Không gian bên trong đỉnh? Thế giới bên trong đỉnh? Chuyện này cũng thật khó thể tin nổi đây!



Lúc này, thanh âm Lăng Tiêu truyền đến:

- Được rồi! Ta phải đưa các người ra ngoài, duy trì không được lâu lắm! Mọi người thả lỏng tinh thần đi.



Mọi người chợt cảm giác trước mắt sáng ngời, mở mắt ra, vầng mặt trời chói chang chiếu sáng bầu trời.



Đối với những người này mà nói, lại có loại cảm giác rất kỳ diệu quanh quẩn ở trong lòng, dường như trong chốc lát vừa rồi, mình đã trải qua hai thế giới hoàn toàn khác biệt! Loại cảm giác này, bất kể là người tu chân, hay là người luyện võ bọn họ, đều dường như có nhận biết được điều gì, mỗi người đều nhíu mày ngưng thần suy nghĩ về điều đó.



Lăng Tiêu thu cất Hàm Hàn bảo đỉnh, sau đó khẽ cười nói:

- Thế giới này được ta gọi là Càn Khôn trong đỉnh, kêu là thế giới trong đỉnh cũng được, là một không gian độc lập! Đương nhiên, thực lực của ta còn chưa đủ, đợi tới một ngày, thực lực của ta thật sự đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, thế giới trong đỉnh thậm chí có thể giống như thế giới chúng ta đang sống, biến thành địa phương thực tế, có thể cho con người sinh sống!