Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 578 : Công kích tinh thần

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Đúng lúc này Lam Hi bỗng nhiên mở choàng hai mắt, ánh mắt chăm chú nhìn Lăng Tiêu, thanh âm có chút run rẩy hỏi:

- Đến lúc đó, ngươi chính là Thần của thế giới trong đỉnh? Đúng không?



Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:

- Loại năng lực này, ngài cũng có thể nắm được!



Nói xong, lại nhìn về phía mọi người, sau đó nói:

- Các người chỉ cần cố gắng, đều có thể có được loại năng lực này!



- Luyện khí sao?

Diệp Tử hỏi hơi nhỏ.



Lăng Tiêu cười gật gật đầu, sau đó nói:

- Không sai biệt lắm! Tuy nhiên, muội còn cần phải hiểu được pháp tắc thiên địa!

Nói xong, nhìn về phía đám người Lam Hải, Tương Vân Sơn, Vương Chân, lại nhìn thoáng qua phụ thân bọn họ, chậm rãi nói:

- Bất kể là hệ thống người tu chân, hay là người luyện võ các người, hễ tu luyện đến một cảnh giới nhất định nào đó, đều phải tìm hiểu pháp tắc thiên địa! Ví dụ như Lam Hải tiên sinh, như Lam Hi... tiền bối.



Lời nói của Lăng Tiêu, như là một hạt giống chứa đầy mê hoặc, hạt giống gieo vào nội tâm mọi người. Vì thế sau khi trở lại môn phái, hầu hết mọi người trực tiếp tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.



Mà lúc này, Lăng Tiêu cho triệu tập đệ tử nội môn đến cùng nhau, chuẩn bị bắt đầu truyền cho bọn họ phương pháp luyện chế đan dược cao cấp.



Ngày xưa mười đại đệ tử tuổi trẻ non nớt, song hôm nay sớm đã trưởng thành, chỉ có điều lòng tôn kính đối với Lăng Tiêu vẫn chưa hề mất đi.



Diệp Tử, Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt và Nha Nha bốn người ngồi ở bên cạnh Lăng Tiêu, mười đại đệ tử ngồi ở đối diện, Lam Thiên Tầm thì ngồi ở một bên, trong ánh mắt mang theo một vẻ cực nóng nhìn Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu thấy Lam Thiên Tầm, hướng về hắn gật đầu chào, sau đó nói:

- Thiên Tầm! Nghe nói ngươi thu được một loại dị hỏa? Ngươi sử dụng cho ta xem thử.



Lam Thiên Tầm gật gật đầu, bàn tay duỗi ra, một ngọn lửa đỏ từ lòng bàn tay hắn bốc lên hừng hực, sau đó tay kia cũng đưa ra, ngọn lửa đỏ như máu tươi lưu động, bốc lên cao hơn một thước, Lam Thiên Tầm từ từ nhập hai bàn tay lại, trong phòng lập tức trở nên khô nóng khác thường.



Nguyên vốn Thiên Lôi, Thiên Vũ và Thiên Hỏa lần lượt ngồi gần Lam Thiên Tầm, ba người lập tức lẩm bẩm trong miệng, một tấm chắn đầu tiên là che ở trước người Lăng Tiêu, sau đó theo thứ tự là Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt, Diệp Tử, Nha Nha, tiếp theo mới là Thiên Lam, Thiên Tuệ và Thiên Tuyết, cuối cùng mới cho trước mặt chính bảy người sư huynh đệ bọn họ dâng lên một vòng kết giới trong suốt.



Mà khi đến lượt bảy người bọn họ, trên trán ba người đã xuất đầy mồ hôi: Không phải mệt vì tiêu hao năng lượng, mà là bị dị hỏa của Lam Thiên Tầm này sấy khô!



Lăng Tiêu gật gật đầu trong lòng thầm tán dương, mấy tên đồ đệ đều rất biết điều, tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không có lên tiếng khích lệ bọn họ điều gì. Năm đó thời điểm Lăng Tiêu ở môn phái, cũng đối đãi với sư phụ của mình như thế. Duy nhất một lần đã làm một chuyện hổ thẹn trong lòng mà thôi, đó là định thừa dịp vị tiền bối sư môn độ kiếp thất bại kiếm chút đỉnh bảo vật gì đó, không ngờ còn bị thiên kiếp đánh văng tới thế giới này.



Cho nên nói, con người còn phải ít làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, tốt nhất là đừng làm!



- Tông chủ! Lửa của ta này thế nào?

Lam Thiên Tầm rốt cuộc là tâm tính người trẻ tuổi, thấy Lăng Tiêu ngưng thần nhìn ngọn lửa trên bàn tay của mình, liền không kìm nổi muốn khoe khoang một phen.



Lăng Tiêu gật gật đầu cười nói:

- Không tệ! Đây là cơ duyên của ngươi! Về sau khi ngươi khống chế ngọn lửa này, đừng ngại thử chậm rãi dung nhập tinh thần lực vào trong ngọn lửa này, có lẽ... sẽ có điều biến hóa gì đó.



Lam Thiên Tầm sáng mắt lên, ngạc nhiên vui mừng nói:

- Thật vậy sao? Vậy ta nhất định phải thử một lần xem!



Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói với mọi người:

- Người luyện võ ở Thánh Vực tu luyện, đều lấy tu luyện kinh mạch là việc chính, sau khi đả thông kinh mạch, liền tu luyện thân thể và kiếm kỹ. Sau khi tu luyện đến cảnh giới nhất định nào đó, mới bắt đầu tu luyện lực lượng tinh thần. Trong đó, trước tiên Kiếm Thánh, lấy tu luyện kinh mạch là việc chính, sau khi đả thông toàn bộ kinh mạch, bắt đầu tu luyện độ rộng và tính dai của kinh mạch. Người luyện võ trong giai đoạn từ Kiếm Thánh đến Tiên Thiên này, kỳ thật lấy rèn luyện thân thể là việc chính. Nói như vậy, một người luyện võ cảnh giới Tiên Thiên, cường độ thân thể cũng thật rất cao! Chỉ có tới cảnh giới Người tu luyện, bọn họ mới bắt đầu chân chính tu luyện lực lượng tinh thần!



Đúng lúc này Lam Thiên Tầm giơ tay lên, bởi vì trong phòng này, chỉ có một mình hắn là người tu luyện võ học Thánh Vực, cho nên, Lam Thiên Tầm nghi hoặc hỏi:

- Tông chủ! Ta hiện tại cũng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Nếu ta không có nhớ lầm, thời điểm ta tu luyện đến Kiếm Tông, cũng đã có thể sử dụng tinh thần lực rồi!



Lăng Tiêu cười hỏi:

- Ngươi nói sử dụng tinh thần lực, là chỉ ở thời điểm chiến đấu, dùng tinh thần lực để áp bức đối phương phải không?


Lăng Tiêu cười nói:

- Ta nếu đánh lén ngài, sẽ thành công không?



Lam Hi im lặng, không hề nghi ngờ, nhất định sẽ thành công! Nguyên nhân rất đơn giản, hầu như không có người nào nghĩ đến tinh thần lực còn có thể vận dụng như thế! Trong lòng nghĩ lại đối với thực lực Lăng Tiêu hiện giờ Lam Hi cảm thấy giật mình, đồng thời cũng không kìm nổi có chút mất mát. "Hoá ra khi hắn luận bàn với ta, căn bản là không dùng hết toàn lực."



Nếu như Lam Hi biết Lăng Tiêu còn có ngần ấy cái pháp bảo không có sử dụng, như kiện đại sát khí Hàm Hàn bảo đỉnh đã cứu mọi người chẳng hạn, thì không biết trong lòng nàng ta sẽ nghĩ như thế nào.



Lăng Tiêu còn nói thêm:

- Phàm việc gì có lợi cũng có hại, nếu dùng tinh thần lực làm thủ đoạn công kích, nhất định phải cẩn thận một chút, nhất định phải đề phòng lực lượng tinh thần của đối thủ mạnh hơn mình. Gặp tình huống này ngàn vạn lần không nên sử dụng, chẳng những công kích không thành còn bị tinh thần lực của đối thủ cắn ngược lại. Nếu vậy, còn không bằng dùng thực lực chân chính đánh nhau một trận tốt hơn. Bởi vì nếu tinh thần lực bị cắn trả, ngài sẽ không có bất cứ cơ hội nào xoay chuyển tình thế!



Cần cổ vũ, nhưng cũng cần phải giội nước lã để cho bọn họ tỉnh táo lại, cũng là điều Lăng Tiêu nên làm, bởi vì đám người này vừa rồi đã nhiệt huyết sôi trào, nếu mình không nói ra, chỉ sợ trở về sẽ bắt đầu nghiên cứu tu luyện tinh thần lực.



Vậy thật đúng là đã bỏ gốc lấy ngọn rồi.



Lăng Tiêu nói tiếp:

- Cho nên, để làm một loại thủ đoạn phụ, tinh thần lực còn có rất nhiều chỗ dùng, nhưng nhớ kỹ, nó chỉ là một loại phụ trợ, mà không phải là trọng tâm để các ngươi tu luyện! Cho nên, có thể tu luyện tinh thần lực, bởi vì tinh thần lực tăng cao, cũng có thể củng cố tâm tình của các ngươi, tăng thêm tốc độ nâng cao thực lực của các ngươi. Thế nhưng ngàn vạn lần không nên chủ tu tinh thần lực mà quên công pháp vốn có của các ngươi, như vậy, sẽ mất nhiều hơn được!



- Hiểu rõ rồi!



Mọi người ầm ầm đáp lời, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu chứa đầy vẻ kính sợ.



Tông chủ hùng mạnh, dường như đã không cần dùng phương thức gì để chứng minh nữa. Thục Sơn phái từ trên xuống dưới, không còn bất kỳ kẻ nào hoài nghi thực lực của Lăng Tiêu.



Mọi người tản đi, một số người quay lại về phòng, Thiên Viên cười hì hì tiến lại gần nói:

- Sư phụ! Lão nhân gia ngài vừa ra tay, làm cho những người đó kinh sợ há hốc miệng không ngậm lại được. Ha ha!



Dựa theo phép tính của người thường, Thiên Viên coi như là một lão nhân thực sự rồi, bởi vì hắn đã hơn một trăm tuổi, nhưng đối với người tu chân, hay đối với võ giả trong Thánh Vực, hơn một trăm tuổi, còn thuộc loại một đứa nhỏ tóc xanh. Cho nên Thiên Viên mập mạp tròn vo này ở trước mặt Lăng Tiêu, vẫn như cũ là bộ dáng năm đó, vốn ngạo khí trên người trước kia cũng sớm đã bình ổn lại, tính tình của hắn dường như cũng theo thân thể càng ngày càng béo trở nên càng thêm mồm mép trơn tru.



- Bớt vuốt mông ngựa đi!



Lăng Vận Nhi bước lại gõ vào cái đầu bóng loáng của Thiên Viên một cái, sau đó cười hì hì tránh ra.



Thiên Viên đối với tiểu sư cô này thật sợ muốn chết không có chút biện pháp nào, bởi vì Thục Sơn phái từ trên xuống dưới chỉ có Lăng Vận Nhi gan lớn, cũng thích chọc ghẹo các khai sơn đại đệ tử của Lăng Tiêu nhất.



Cho nên bị ức hiếp, Thiên Viên ngay cả giả bộ ủy khuất cũng không dám, để tránh rơi vào trả miếng càng thêm khủng bố của Lăng Vận Nhi. Nguồn: https://truyenfull.vn



Thiên Viên cười ha hả nói:

- Ta nói đều là sự thật mà! Tiểu sư cô! Không tin ngài hỏi Thiên Lôi bọn họ xem? Rất nhiều môn nhân chưa thấy qua sư phụ cũng ngầm nói thế về sư phụ?



Thiên Lôi tính tình so ra mộc mạc chất phát, đối nhân xử thế rất chân thành, là người thuần phác nhất trong mười đại đệ tử.



Thiên Lôi thản nhiên cười nói:

- Bọn họ không biết sư phụ, trước kia có hơi hoài nghi cũng là chuyện bình thường, hiện tại bọn họ không dám hoài nghi nữa rồi!



Lăng Vận Nhi trợn trừng mắt:

- Cái gì? Trong Thục Sơn thật có người như thế ư? Nói cho ta là ai đi! Ta đi thu thập nó!



- Được rồi!

Lăng Tiêu nhìn lướt qua Lăng Vận Nhi, có phần bất đắc dĩ nói:

- Hơi có phong phạm trưởng bối đây!



Lăng Vận Nhi bĩu môi một cái:

- Muội thật không cần! Ai dám nói động tới huynh, muội liền đánh hắn! Đánh đến khi nào hắn thành thật mới thôi! Sau đó nói cho hắn biết, chút bản lĩnh đó của muội, đều là học từ Tam ca, còn không tới một phần vạn của Tam ca!