Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 579 : Tìm tới cửa

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Đám người Diệp Tử cười rộ lên. Lam Thiên Tầm co đầu rút cổ, kỳ thật hắn cũng từng có loại hoài nghi như vậy, dù sao Lăng Tiêu được xưng là nhất đại tông sư, chỉ là trên phương diện kỹ năng luyện đan của hắn, chứ không phải là vũ kỹ của hắn!



Lăng Tiêu phất tay một cái, mọi người đều ngưng đùa giỡn, Lăng Tiêu nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, Thục Sơn chúng ta chân chính là một đại môn phái đứng vững ở Thánh Vực! Hiện tại người cũng đoàn tụ gần đủ rồi, trừ một mình Mạnh Ly còn khăng khăng ở lại nhân giới. Cả nhân giới, cũng gần như không có gì nhớ mong. Nếu phải đứng vững ở thế giới Thánh Vực này, đầu tiên chúng ta cần phải có lực lượng để người ta không dám coi thường! Điểm ấy, chúng ta còn chưa đủ.



Lăng Tiêu nói xong, mười đại đệ tử hơi hơi cúi đầu, Thiên Viên có chút khổ sở nói:

- Sư phụ! Đám đệ tử bất tài vô dụng, tuy là người tu chân, thực lực còn không cao bằng các nàng Thanh Thanh sư muội, thật sự là đã đánh mất oai danh của sư phụ.



Lăng Tiêu khoát tay chặn lại:

- Cái này không trách các ngươi! Cô bé Thanh Thanh kia thuộc loại thiên tài bẩm sinh. Đệ tử Thục Sơn chúng ta như vậy, cũng không phải chỉ có một mình nàng ta? Hơn nữa các ngươi tu luyện gì đó hoàn toàn bất đồng! Người luyện võ ở Thánh Vực, càng về sau, tu luyện cũng sẽ càng khó khăn, bởi vì bọn họ không có phương hướng chuẩn xác, cũng không có người chỉ dẫn bọn họ! Cho nên, tốc độ của một người tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thậm chí là cảnh giới Người tu luyện có thể rất mau, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới Đại viên mãn thì không thể làm được!



Lăng Tiêu nói xong, trên mặt nổi lên một chút tự hào, sau đó tươi cười nói:

- Nhưng các ngươi không như vậy! Các ngươi chân chính là người tu chân! Các ngươi đều có đầy đủ công pháp, bất kể tu luyện đến cảnh giới gì, các ngươi cũng không có nhiều rào cản lắm! Bởi vì... công pháp các ngươi tu luyện, là đã trải qua tìm hiểu trăm vạn năm và lưu truyền tới nay!



Mười đại đệ tử nghe xong, trên mặt đều lộ ra biểu tình không thể tin nổi, đến cả đám người Lăng Vận Nhi và Nha Nha, cũng đều lộ vẻ mặt kinh hãi, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt biết Lăng Tiêu nói là cái gì, mà Diệp Tử thì biết một nửa.



Lam Thiên Tầm làm khán giả ở một bên trố mắt nhìn nói:

- Trời ạ! Trăm vạn năm trước! Lúc đó, chỉ sợ Thánh Vực cũng chưa có nữa... Đó là thời đại nào? Thời Thái cổ ư?



Lăng Tiêu cười cười, không giải thích vấn đề này, nói tiếp:

- Cho nên, các ngươi phải có lòng tin với chính mình! Hiện tại, ta truyền cho các ngươi phương thuốc đan dược trung phẩm, và phương pháp luyện chế...



Thời gian trôi qua trong nháy mắt! Ba năm sau! Trong ba năm này, Tất cả việc kinh doanh buôn bán giữa Thục Sơn phái với gia tộc, toàn bộ cắt đứt hợp tác, dẫn tới cảnh ồn ào ở Nam châu!


Tư Đồ Bằng Phi hừ trong mũi một tiếng nói.



Lăng Tiêu cười khoát tay:

- Không có gì khó khăn. Hơn nữa, năm đó Thục Sơn phái phát triển thiếu hụt rất nhiều tài chính, bất đắc dĩ, Lăng Tiêu mới công khai tiêu thụ đan dược này. Nhưng nói đến, sư môn Lăng Tiêu từng có tổ huấn, loại đan dược này không thể dùng để kiếm lời! Nhưng vì để phát triển môn phái, Lăng Tiêu không thể không làm chuyện hạ sách đó. Nay đã hơn một trăm năm trôi qua, Thục Sơn phái cuối cùng coi như đứng vững chân, Lăng Tiêu tự nhiên không muốn làm trái với ý nguyện của các tổ sư gia sư môn. Hơn nữa loại kinh doanh qua lại đại quy mô này, cũng không phải là cách làm của một môn phái chính quy. Nhìn chung tất cả thế lực đại gia tộc ở Nam châu, đâu có thế lực nào lại sử dụng lực lượng chính yếu của mình vào việc buôn bán?



Tương Vân Phong gật gật đầu, đích xác như thế, không nói Nam châu, tất cả đại gia tộc và thế lực trên khắp Thánh Vực, cũng đều không để cho lực lượng trung tâm tham gia việc kinh doanh của gia tộc. Việc cần làm của nòng cốt trong gia tộc chỉ có giống nhau, thì phải là... "tu luyện" !



Tương Vân Phong vừa định lên tiếng, một trong hai người trung niên đi cùng bọn hắn, người trung niên cao gầy, mặt dài như mặt ngựa khẽ hừ một tiếng, thần sắc có vẻ kiêu căng nói:

- Chẳng lẽ Thục Sơn phái hiện tại đã thành đại môn phái có thể kề vai với thế lực đỉnh cấp sao?



Lăng Tiêu sa sầm mặt xuống, nhìn Tương Vân Phong thản nhiên nói:

- Hắn là người phương nào?



Câu này chọc cho người trung niên mặt ngựa kia phẫn nộ, Lăng Tiêu này rõ ràng là khinh thường hắn! Người ta cũng không thèm đối mặt nói với mình, mặt đối mặt mà lại thông qua một người trung gian truyền lời. Loại khinh thị này, mới đúng là thật sự sỉ nhục người ta.



Bởi vì trong lúc đó bọn họ không cho Tương Vân Phong giới thiệu thân phận của họ. Trước mặt bọn họ, Tương Vân Phong ngay cả dùng mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu cũng không dám.



Tương Vân Phong có chút khó xử nhìn thoáng qua người trung niên mặt ngựa, người trung niên mặt ngựa hừ một tiếng trong mũi, hướng về phía Lăng Tiêu nói:

- Ta là một trong mười ba thành viên hội nghị Liên minh Nam Châu! Ta là Tô Trường Xuân!