Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 597 : So đấu pháp tắc thiên địa

Ngày đăng: 03:05 20/04/20




Hai người Tương Thiên Phương và Thường Vạn Lý ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Thường Vạn Lý lại cúi đầu xuống lắc như trống bỏi, nói:



- Ta không muốn những bảo vật đã có chủ!



Tương Thiên Phương hừ lạnh một tiếng:



- Ngươi không muốn nhưng ta muốn! Lão già kia, nếu ngươi lại thừa cơ hội đánh lén ta… ….



- Cút! Thường Vạn Lý ta là loại người có thân phận gì? Phải đánh lén ngươi sao?



Tương Thiên Phương lại quay đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau:

- Nó là của ta!

Trong giọng nói của lão hoàn toàn không thèm đặt Lăng Tiêu vừa chiến đấu một trận với con mãng xà vào trong mắt.



Mặc dù bọn họ không nhìn thấy quá trình Lăng Tiêu sử dụng Hàm Hàn Bảo Đỉnh, nhưng cũng có thể cảm giác được Lăng Tiêu không phải là loại người dễ trêu chọc. Mà lão già Tương Thiên Phương này lại ra vẻ như vậy, nếu không phải trong đôi mắt lão tràn đầy vẻ thanh tĩnh thì người ta sẽ nghĩ đây là một lão già cuồng vọng.



Lúc này Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đang ở trong thời khắc quan trọng, thậm chí Lăng Tiêu còn cảm thấy được một sự khẩn trương trên người Tiểu Yêu. Lăng Tiêu dùng tinh thần lực an ủi Tiểu Yêu, sau đó xoay người lại dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Tương Thiên Phương, nói:

- Tương Thiên Phương? Người của Tương gia Nam Châu sao? Nguơi… Không biết ta là ai à?



Trên mặt Tương Thiên Phương lộ ra một nụ cười khinh thường, lão cười lớn nói:

- Ha ha ha! Thật là núi cao lại có núi cao hơn, cả đời hơn hai vạn năm của lão phu, thời còn trẻ tung hoành khắp Nam Châu cũng không hung hăng và cuồng vọng giống như ngươi lúc này đâu!

Vừa nói lão vừa thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị rồi hét lên:

- Ngươi là cái quái gì mà lão phu phải nhận ra! Còn không mau tránh, nếu không đừng trách lão phu trở mặt vô tình!



- Trở mặt sao?



Lăng Tiêu há miệng lộ ra một hàm răng trắng noãn, sau đó hắn cười lớn nói:

- Lão già kia, ngươi còn có mặt mũi sao? Không biết ta là ai à? Hôm nay sẽ cho lão biết rõ ta là ai!



Lăng Tiêu nói xong trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu bạc. Nhìn phẩm chất và tướng mạo của thứ này giống như những loại vũ khí phổ thông có thể thấy ở khắp nơi trong Thánh Vực. Chỉ cần là người có chút tiền đều không sử dụng loại vũ khí này. Mà đặc biệt là võ giả trên thế giới này đều dùng kiếm là chủ yếu, thậm chí thanh kiếm trong tay chính là sinh mệnh thứ hai, cho nên chỉ cần nằm trong khả năng thì sẽ chọn lấy một thanh kiếm tốt nhất.


Lực lượng này rất mạnh!



Tương Thiên Phương điên cuồng rống lên một tiếng, lão phóng thẳng người về phía thanh kiếm tuột khỏi tay.



Đúng lúc này Lăng Tiêu lại làm cho thanh kiếm bay thẳng lên không trung. Sau đó khi Tương Thiên Phương sắp chụp được chuôi kiếm thì Lăng Tiêu lại làm ra một động tác không ai tưởng tượng nổi.



Lăng Tiêu giơ thanh trường kiếm màu bạc bình thường trong tay lên, hắn nhẹ nhàng chém về phía thanh bảo kiếm giống như thần binh lợi khí của Tương Thiên Phương.



- Keng!



Một âm thanh không phải lớn, nhưng vang lên lại chấn động trong lòng tất cả mọi người.



Thanh bảo kiếm của Tương Thiên Phương... Đã bị chặt đứt.



Mà lúc này Tương Thiên Phương mới chụp được chuôi kiếm, lão chỉ thấy còn lại một đoạn kiếm ngắn. Đồng thời lão cũng nghe thấy giọng nói trong trẻo mà hờ hững của Lăng Tiêu truyền đến:

- Đây mới thật sự là lực lượng pháp tắc! Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, mà tưởng rằng nhìn thấy bầu trời to bằng bàn tay là tất cả sao, thật là nực cười!



Cái gì mới gọi là nhục nhã? Lúc này mới thật sự, thật sự là nhục nhã! Lúc nãy khi Tương Thiên Phương thấy được những động tác của Lăng Tiêu, lòng lão cũng đã trở nên lạnh buốt, mà bây giờ lại nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu giống như đang giáo huấn vãn bối thì lập tức từ trong cuống họng phun ra một ngụm máu tươi. Vẻ mặt lão trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu:

- Ta liều mạng với ngươi!



Lăng Tiêu thản nhiên cười:

- Ta đang chờ ngươi nói ra những lời này, đây là bài học thứ hai ta muốn nói cho ngươi biết, kiếm, không phải sử dụng theo cách của ngươi.



Vừa nói xong, thanh kiếm màu bạc bình thường trong tay Lăng Tiêu vung lên, sau đó hắn dùng tốc độ rất chậm thi triển ra một kiếm. Tốc độ chậm đến mức giống như Lăng Tiêu đang dốc lòng dạy bảo đệ tử vậy.



- Ầm!



Khi một kiếm của Lăng Tiêu xuất ra, không gian xunh quanh Tương Thiên Phương bắt đầu rung chuyển dữ dội. Từng khe nứt không gian từ từ xuất hiện theo thế kiếm đặc biệt chậm của Lăng Tiêu, sau đó lại liên tục phát ra những tiếng nổ kịch liệt.