Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 65 : Hỏa hoa tứ phía

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Sau khi được Lăng Tiêu châm cứu, Thu Thần cảm thấy cả người rất ấm áp, thoải mái rất nhiều, hai chân vốn không có cảm giác dường như đã có phản ứng. Điều này làm cho Thu Thần và viện trưởng Thu Kiến Hoa đều rất vui mừng. Ngay cả Thượng Quan Vũ Đồng nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt cũng vui hơn rất nhiều.



Cho dù là một người bị thiên mạch thì sao chứ? Chỉ dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa này, thành tựu trong tương lai cũng không thể tưởng tượng được, có lẽ sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại như Constantine. Thượng Quan Vũ Đồng thầm nghĩ trong lòng, mặt nở nụ cười. Có thể đoán được sau khi tỷ tỷ Lăng Tố của Lăng Tiêu trở về, phát hiện đệ đệ có tiến bộ lớn như vậy sẽ rất cao hứng.



Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ, Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên nhớ tới lời thỉnh cầu của Lăng Tiêu. Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, sau đó nói:

- Cô gái mà cậu mang về không thích hợp ở lại chỗ của cậu. Để cô ta chuyển sang đây ở cùng ta. Ngày mai ta có thể bố trí cô ấy vào lớp cấp thấp, cùng một lớp với cậu. Sao?

Nói xong còn nháy mắt trêu Lăng Tiêu mấy cái. Nguồn: https://truyenfull.vn



Lăng Tiêu lúc này cười khổ nói:

- Theo ý giáo sư là được. Dù sao tu vi của cô ấy đã là Đại Kiếm Sư bậc sáu. Đi đâu cũng được, chỉ là muốn học một chút tri thức mà thôi.



- Cái gì?

Thượng Quan Vũ Đồng kêu lên một cái:

- Đại Kiếm Sư bậc sáu? Cậu không nói đùa đó chứ?

Thấy Lăng Tiêu gật đầu, Thượng Quan Vũ Đồng hỏi:

- Cô ta bao nhiêu tuổi?



Lăng Tiêu lắc đầu nói:

- Không biết, có lẽ mười sáu, mười bảy?



- Mười sáu, mười bảy?

Thượng Quan Vũ Đồng rất phẫn khích, che miệng thật lâu sau mới thở ra một hơi:


Tạ Hiểu Yên thầm căm hận. Vì sao lúc trước phụ thân lại hứa gả mình cho Lăng gia. Hơn nữa, cho dù hứa gả cho Lăng gia thì hứa gả cho Đại công tử Lăng gia Lăng Chí cũng tốt. Ít nhất hắn cũng không phải phế vật



Nhiều năm như vậy, từ khi còn nhỏ, Tạ Hiểu Yên thường xuyên gặp một cơn ác mộng, đó là thấy mình bị gả cho Lăng Tiêu, một người bị thiên mạch, vô dụng, mơ thấy tất cả mọi người đều cười nhạo mình, châm chọc mình, mắng mình là vợ phế vật. Mỗi khi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, Tạ Hiểu Yên đều rơi lệ đầy mặt.



Tạ Hiểu Yên từ nhỏ đã được coi là cô gái thiên tài, đi đến đâu đều được người vây quanh, sao có thể cam tâm gả cho Lăng Tiêu chứ? Nhiều năm trước từ khi còn nhỏ, Tạ Hiểu Yên đã thề nhất định phải giải trừ hôn ước này bằng bất cứ biện pháp nào. Tạ Hiểu Yên chỉ có thể thuộc về chính mình, không thuộc về bất cứ ai.



Mấy cô gái bên cạnh Tạ Hiểu Yên cũng không che dấu vẻ khinh miệt của mình đối với Lăng Tiêu. Nếu không phải có Thượng Quan giáo sư ở đây, thậm chí các nàng đều muốn mở miệng hỏi Lăng Tiêu: "Sao người như ngươi còn có mặt mũi sống trên đời, không ngờ còn có thể xuất hiện ở trong vườn trường. Vì sao không chết đi?"



Không ít người phát hiện thấy cảnh này, lập tức hưng phấn chạy tới xem náo nhiệt. So sánh với cuộc quyết đấu giữa hai học sinh cấp thấp là Lăng Tiêu và Ô Lan Thác thì phong ba giữa nam và nữ càng khiến cho các học sinh hứng thú hơn, nhất là tin tức quan hệ tình cảm tay ba, tay bốn như thế này.



Thượng Quan Vũ Đồng bất mãn nhíu mày, cảm thấy Tạ Hiểu Yên có chút quá phận. "Nếu không còn quan hệ, gặp mặt thì đi ngang qua nhau, cần gì phải có vẻ mặt này, cho ai xem?"



Không khí trở nên quỷ dị và có chút xấu hổ. Thượng Quan Vũ Đồng đang chuẩn bị gọi Lăng Tiêu đi tiếp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi ngạc nhiên và vui mừng:

- Lăng, Lăng Tiêu ca ca, thật là, anh đã trở lại.



Khi tất cả mọi người ở đây quay về phía phát ra tiếng gọi, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp thẹn thùng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng đang đứng ở đó. Đôi mắt xinh đẹp dừng trên người Lăng Tiêu.



Còn bên cạnh nàng là một thiếu niên rất anh tuấn. Giờ phút này hắn đang mặt mày xanh mét, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đầy lửa giận.