Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 66 : Xấu hổ đối mặt

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều người, người đẹp Isabella nổi tiếng ngượng ngùng, đứng hàng thứ ba trong bảng mỹ nữ Học viện Đế quốc, chạy đến bên cạnh Lăng Tiêu, mở hai tay mình ra. Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, thấy nàng nhào vào trong lòng Lăng Tiêu, ôm chặt lấy eo Lăng Tiêu, giống như dùng hết dũng khí của bản thân, nhỏ giọng thút thít trong lòng Lăng Tiêu.



- Lăng Tiêu ca ca, Isa rất…. lo lắng cho anh. Tốt quá, Isa đã nói, anh, anh nhất định sẽ trở về.

Dường như biết có rất nhiều người đang nhìn chăm chú vào mình, khuôn mặt trắng nõn của Isa đã sớm đỏ ửng. Ngay cả hai vành tai đều đỏ ửng lên như sắp nhỏ máu.



Thượng Quan Vũ Đồng kinh ngạc há hốc mồm, định nói gì lại thôi, nói thật nhanh:

- Lăng Tiêu, ta đi làm thủ tục cho cô bạn của cậu, hai người nói chuyện nhé.

Sau đó, vị giáo sư xinh đẹp của học viện chạy trối chết trong ánh mắt của mọi người, trong lòng thầm mắng: "Xú tiểu tử, cậu quá háo sắc. Trong nhà còn giấu một người, trong trường học cũng có một người… Đúng là một tên háo sắc"



Thượng Quan giáo sư rời đi thậm chí cũng không khiến bao nhiêu người chú ý đến. Một đám đều đứng yên như pho tượng, bao gồm cả Tạ Hiểu Yên và mấy người bạn của nàng.



Đến khi Thượng Quan Vũ Đồng biến mất khỏi tầm mắt mới có người có phản ứng. Hắn liều mạng dụi dụi mắt, sau đó hỏi người bên cạnh:

- Ta không hoa mắt đó chứ? Nói cho ta biết, ta nhìn thấy gì?



- Hình như… cậu không nhìn lầm? Nếu không ngay cả ta cũng bị hoa mắt.

Người bên cạnh lắp bắp trả lời.



- Mẹ nó, nhất định là gần đây ta cố gắng tu luyện quá nên ngủ không đủ, mắt bị hoa. Nhất định là như vậy.

Một tên cơ bắp rất tự tin nói như vậy, sau đó xoay người bỏ đi:

- Về ngủ một giấc, đảm bảo sẽ không mộng du. Đọc Truyện Online




Mặc dù đám học sinh đang xem náo nhiệt xung quanh đều không thích Lăng Tiêu, nhưng đồng thời, Học viện Đế quốc cũng có một truyền thống rất sâu. Đó là nội bộ học sinh của học viện có thể đánh, có thể trêu chọc, thậm chí quyết đấu đều có người đứng ra làm trọng tài, nhưng nếu có người ngoài tới đều phải đồng lòng đối ngoại.



Quy tắc này tuy rằng không viết trong giáo quy của trường, nhưng bao năm qua mọi người vẫn chấp hành như vậy.



Đúng vậy, Tần Khang nhìn rất anh tuấn, không hề kém gì so với Lăng Tiêu, hơn nữa thực lực thoạt nhìn rất mạnh, đã đạt đến Kiếm Sư bậc sáu, dù như thế nào cũng thuận mắt hơn Lăng Tiêu. Tuy nhiên, bởi vì hắn không phải là học sinh của Học viện Đế quốc cho nên mọi người dù trong lòng đều nguyện ý ủng hộ hắn nhưng không có một ai thể hiện ra ngoài.



Vì vậy, Lăng Tiêu sau khi nói ra những lời này, rất nhiều học sinh đều không kìm nổi lộ ra nụ cười cổ quái, hình như cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được. Ngay cả không ít nam sinh nhìn Lăng Tiêu rất chướng mắt cũng không khỏi thầm khen một tiếng trong lòng: "Người này ngoại trừ thực lực yếu kém, phương diện khác đúng là không kém. Ít nhất lời nói rất sắc bén"



Tần Khang giận dữ cười:

- Lăng Tiêu, ta vốn còn có chút đồng tình với ngươi, bây giờ mới phát hiện, ngươi không những là phế vật mà còn là một kẻ tự đại ngông cuồng. Ha ha ha, Học viện Đế quốc có học sinh như ngươi, mọi người không cảm thấy vinh dự sao.



Những người ở xung quanh nghe những lời đó vẻ mặt lập tức trở nên khó coi. Lăng Tiêu dù như thế nào cũng là một phần tử của Học viện Đế quốc. Ít nhất sự thật này bọn họ cũng không thể thay đổi được. Hiện giờ bị người ngoài làm nhục như vậy, không ai cảm thấy vinh dự cả.



Ngay cả Tạ Hiểu Yên, vốn muốn rời đi cũng không kìm nổi đứng lại, muốn xem xem Lăng Tiêu rốt cuộc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.



Lăng Tiêu ra hiệu cho Isa đứng ở bên cạnh, sau đó nhìn Tần Khang với ánh mắt đầy thông cảm:

- Ngươi là lợn sao?