Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1000 : Thiên ý là như vậy

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Đệ Ngũ Khinh Vân còn đang kêu gào thì lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đệ Ngũ Khinh Nhu.



Bên cạnh, hai vị cao thủ thánh cấp của Đệ Ngũ gia tộc lộ vẻ mặt cứng ngắc,

xấu hổ và giận dữ, thậm chí còn có chút cuồng nộ, hung tợn, nhìn hắn.



Hai vị cao thủ thánh cấp sắp phát cuồng lên rồi.



Hai người bọn họ phụ trách hộ pháp. Đệ Ngũ Khinh Nhu đã dặn đi dặn lại. Hai người bọn họ cũng đáp ứng chắc như đinh đóng cột. Nào nghĩ tới thời

khắc cuối cùng, hai người không ngờ cũng bị thiên địa chi uy chấn nhiếp

tâm thần, bất tri bất giác nhìn về phía này.



Mà cũng đúng lúc đó, Đệ Ngũ Khinh Vân lại sống chết xông vào



Tiểu viện của Đệ Ngũ Khinh Nhu, bình thường cho dù mấy tháng liền cũng chưa

chắc đã có người tới. Đệ Ngũ Khinh Nhu từ trước tới nay cũng không thích bị người khác quấy rầy. Có thể nói là cực kỳ thanh tĩnh.



Lúc

này, vì để chắc chắn không bị quấy rầy, Đệ Ngũ Khinh Nhu còn đặc biệt

mời hai vị cao thủ thánh cấp cửu phẩm tới hộ pháp. Hơn nữa còn dặn đi

dặn lại, nhất định phải lưu ý động tĩnh ngoài cửa. Một khi có chuyện,

cho dù có phải giết người, cũng không thể để bất luận kẻ nào tiến vào

một bước.



Bất kể là từ điểm nào mà nói, đều không sơ hở chút nào.



Nhưng sự tình lại quỷ dị như thế.



Ở ngay tại thời điểm mà người ta nghĩ rằng không còn sơ hở, lại đột nhiên xuất hiện biến cố, hơn nữa còn thất bại trong gang tấc.



Thời khắc tối hậu, đại môn bị đạp tung.



Vào giờ khắc này, trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thất vọng khó mà hình dung được.



Nhưng hắn dù sao cũng không phác tác cơn giận ra ngoài. Hắn mệt mỏi lắc đầu,

quay mặt đi, khoát tay, nhẹ giọng nói: "Lôi ra ngoài, chém."



Đệ Ngũ Khinh Vân kinh hãi."Ngươi ngươi... ngươi bán rẻ ta, vậy mà còn...."



Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị hai vị cao thủ thánh cấp hung thần ác sát nhấc bổng lên, lôi ra bên ngoài.



Lúc này Đệ Ngũ Khinh Vân mới biết, Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề đùa giỡn,

không khỏi hoảng sợ giãy giụa: "Khinh Nhu Khinh Nhu. Ngươi ngươi...

ngươi không thể làm như vậy với ta, ngươi không thể."



Hắn vừa bị

lôi ra ngoài vừa kêu gào, cuối cùng tuyệt vọng hét lớn: "Ta là chấp sự

Gia Cát gia tộc, ngươi có quyền gì mà xử trí ta, ngươi có quyền gì?"



Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cúi đầu, không lên tiếng, không lâu sau, bên ngoài truyền tới một tiếng hét thảm.
Sắc mặt bạch y hán tử hơi đổi. Đối phương còn

chưa nói hết toàn bộ, nhưng cũng tương đương với ám chỉ hắn: cuồng vọng, kiêu ngạo, bảo thủ, cực kỳ tự phụ. Hơn nữa bình thường còn cao cao tại

thượng.



Cái này đến một điểm cũng không nói sai. Sắc mặt hắn lập tức trì hoãn hơn mấy phần, nói: "Xin lão trượng tiếp tục."



Lão giả kia cẩn thận nhìn chữ Thiên này, nói: "Chữ Thiên này, chính là

Nhất Đại tôn giá tự cho mình là rất lớn, nhưng trên đầu tôn giá thủy

chung vẫn có một người, chặn con đường của ngươi."



( chữ Thiên 天 tương đương với hai chữ Nhất 一 và chữ Đại 大 ghép lại)



"Chữ Thiên này đã là lớn nhất. Cho nên tôn giá cho dù có tâm cơ thủ đoạn,

nhưng cả đời này, cũng... chú định không thể vượt lên."



Lão giả

ngẩng đầu, nhìn bạch y hán tử, nặng nề nói: "Nếu có tâm, nhanh thì có

bảo vệ một đời bình an. Nên biết, nếu như vượt lên Thiên thì không còn

là Thiên nữa rồi."



Trên mặt bạch y hán tử đầm đìa mồ hôi.



Nói cảm tạ một tiếng, ném ra một khối tử tinh, mang theo đám thuộc há có

chút tức giận bất bình, bỏ đi một mạch không hề quay đầu lại.



Nhìn loại phản ứng này là biết, lão giả này nói đến một câu cũng không sai.



Lão giả kia ngẩng đầu lên, nhìn mọi người, nói: "Con ai muốn đoán chữ? Đoán một chữ, chỉ cần một khối tử tinh."



Mọi người dều lắc đầu.



Đoán một chữ đã đòi một khối tử tinh. Cũng chỉ có loại nhà giàu mới nổi như

bạch y hán tử kia mới làm chuyện như vậy. Nên biết, một khối tử tinh,

nếu đổi thành ngân lượng, cũng đủ để một người bình thường nuôi cả nhà

già trẻ giàu có vô lo cả đời, thậm chí còn có thể tích tụ chút di sản.



"Ta muốn." Tử Tà Tình tiến lên một bước, ngồi đối diện với lão giả.



Ánh mắt lão giả kia chợt lóe, nói: "Xin hỏi cô nương muốn đoán chữ gì?"



Tử Tà Tình cười lạnh một tiếng, nói: "Ta muốn đoán, chính là chữ này."



Nàng vừa nhấc bút, viết một chữ lớn như rồng bay phượng múa.



Chữ này vừa xuất hiện, mọi người liền ồ lên.



Không ngờ cũng là một chữ Thiên.