Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1001 : Thiên có cửu trọng bất đồng

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


"Lại là một Thiên." Lão giả thanh y nhìn Tử Tà Tình, trầm mặc.



Trên mặt Tử Tà Tình mang một tấm lụa trắng che mặt, mơ mơ hồ hồ, căn bản không thể thấy rõ mặt.



"Chữ thiên này không giống với Thiên kia. Ha ha. Thiên có cửu trọng bất

đồng." Ánh mắt lão giả thâm thúy, cẩn thận ngắm nghía một chữ này, trầm

ngâm nói: "Xin hỏi cô nương, ngươi viết chữ này, là muốn hỏi gì? Là muốn đoán nhân duyên, tiền đồ? Sinh tử? Hay là thứ khác?"



Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Tiền đồ."



Lại giống với bạch y hán tử vừa nãy, mọi người xung quanh lập tức ồ lên một tiếng. Tất cả mọi người đều hiểu được rồi. Bạch y nữ tử này chỉ sợ là

tới quấy rối.



Cùng một chữ, đoán cùng một phương hướng.



Chẳng lẽ còn có thể nói ra đáp án khác?



Lão giả khẽ cười cười, nói: "Nếu cô nương muốn đoán tiền đồ vậy lão hủ liền nói cho nươi."



Nói xong hắn liền lấy ra một cọng cỏ, để lên chữ Thiên mà Tử Tà Tình vừa mới viết, đo đạc một hồi.



Nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Chữ Thiên này của cô nương khí thế mạnh mẽ,

hành văn liền lạc lưu loát, hình như rồng bay, khí như phượng múa, lực

như tiên sơn, ý ở cửu tiêu. Trời cao vạn trượng, điện ngọc quỳnh lâu tự

nhiên mà mang theo một loại khí tượng huy hoàng vạn cổ. Nhưng lại không

phải là Thiên của Cửu Trọng Thiên. Thiên của Cửu Trọng Thiên không có

khí tượng như vậy... Nói như vậy, cô nương ngươi, bản thân không nên

thuộc về thế giới này. Có thể nói, tương lai của ngươi, không phải là

Cửu Trọng Thiên này."



Hắn chậm rãi mở mắt, nói: "Đây là nhìn từ

khí thế một chữ mà cô nương vừa viết. Khí thế ảnh hưởng ý chữ, cho nên ý chữ bất đồng."



Ánh mắt Tử Tà Tình hơi nhíu lại, thản nhiên nói: "Vậy sao?"



Lão giả cười ha hả, dùng cọng cỏ đo đạc chữ Thiên, nói: "Thiên, là Nhất

Đại, cũng có thể là Nhất Nhất Nhân, lại là hai người. Cho nên cô

nương ngươi tung hoành cửu thiên, bất quá cũng chỉ vì hai người. Nhìn

thoáng qua Nhất Nhất Nhân, ban đầu hẳn là một người, một người duy

nhất. Nhưng nhìn kỹ lại, thì ra đó lại là hai người. Cho nên nói hiện

tại là thành hai người rồi."



Thần quang trong mắt Tử Tà Tình có chút ngưng trọng nói: "Ồ?"



Lão giả cười ha hả, nói: "Cô nương viết chữ này, mang theo một ý căm phẫn,
Tại thời khắc hắn nhìn tới, Sở Dương rõ ràng phát hiện, ánh mắt lão giả này thâm thúy không

thấy đáy, tựa như một hàn đầm mùa thu, chỉ biết trầm tĩnh, không biết

nông sâu.



Sở Dương trầm ngâm cười nói: "Lão trượng thật sự có thủ đoạn thần tiên. Bất kể người ta viết cái gì, đều có thể nhìn ra được.

Vừa rồi nghe lão trượng đoán hai chữ, thật sự là đại khai nhãn giới,

khâm phục không thôi."



Lão giả vuốt râu mỉm cười, nói: "Tiểu hữu

quá khen rồi, sống trong giang hồ, bất quá là thủ đoạn mưu sinh thôi.

Giúp người vui vẻ, kiếm miếng cơ manh áo."



Sở Dương cười nói: "Lão trượng khiêm tốn... Xin hỏi tôn tính đại danh lão trượng."



Lão giả cười ha hả, nói: "Tên hậu sinh ngươi, lại muốn hỏi ngược lại thân thế ta."



Trầm ngâm mọt lát, nói: "Lão hủ chính là kẻ nhàn tản, không rành thế sự.... Về phần tên họ, bất quá chỉ là một cái tên, không nói cũng thế thôi."



"Lão trượng tất nhiên là tiền bối cao nhân. Tiểu bối bất kính rồi." Sở Dương cười ha hả, cũng không truy hỏi nữa.



Lão giả cười ha hả: "Tiểu hữu, muốn đoán chữ gì?"



Sở Dương nhấc bút, nói: "Chữ ta muốn đoán, vừa rồi lão trượng ngươi cũng đã đoán hai lần rồi."



Đặt bút lên một tờ giấy trắng, nét chữ cứng cáp, khí thế trầm hùng, tựa như hai quân giao chiến, sát khí nghiêm nghị, hùng hồn trầm trọng. Đúng là

hai quân đối đầu, binh lính đường đường, kỳ phong chính chính.



Chỉ nhìn hắn di chuyển đầu bút lông, cũng cảm nhận được chiến trường thảm liệt.



Dưới ánh trời chiều chiếu rọi xuống, ngàn vạn đại quân giằng co, gió đêm gào thét thê lương, lá rụng bay tán loạn, tiếng tù và thổi lên sinh tử, một tiếng hò hét mở ra địa ngục.



Đao ra khỏi vỏ, tên rời khỏi dây, chiến mã điên cuồng xông phá.



Khói lửa mù mịt, máu chảy đầy đất.



Sở Dương nhẹ nhàng nhấc bút lên, quan sát lại một lần sau đó nhẹ nhàng đẩy tới, cười nói: "Lão trượng, mời."



Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy chữ này, không nghịn được lại ồ lên một

hồi, châu đầu ghé tai bàn luận, vẻ mặt thú vị vô cùng.



Hôm nay thật đúng là quái, chẳng tới một khắc mà liên tục ba người tới đoán chữ, không ngờ còn đoán cùng một chữ.



Sở Dương viết lên giấy vừa rồi, không ngờ cũng là một chữ Thiên.