Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1002 : Chớ cả tin Cửu Trọng Thiên

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Lão giả nhìn chữ này, chỉ biết cười khổ, nói: "Tiểu hữu thật đúng là làm khó ta rồi. Cùng một ngày, liên tục ba người đều đoán một chữ. Tiểu hữu đây là muốn đập biển hiệu của lão hủ mà."



Sở Dương mỉm cười nói: "Biển hiệu của lão trượng đúc bằng sắt bằng thép. Người bình thường đập không nổi đâu."



Lão giả cười ha hả, nói: "Chỉ tiếc tiểu hữu cũng không phải người bình thường."



Khi nói tới ba chữ người bình thường, thanh âm của hắn lại có chút nhấn mạnh, tựa hồ có ý tứ khác.



Nói xong, cầm lấy tờ giấy kia, đặt ngay ngắn trước mặt, tán thán nói: "Chữ

tốt, chữ tốt. Quả nhiên là thiết họa ngân câu, can qua ẩn hiện, sát khí

nghiêm nghị, bên trong thi sơn huyết hải, bạch cốt khắp nơi, bách tộc

tuyệt diệt. Nhìn chữ này, giống như nhìn thấy sau khi Cửu Trọng Thiên bị gấp lại."



Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Sở Dương, cười nói: "Tiểu hữu, sát nghiệp kiếp này, quả thực là rất nghiêm trọng nha."



Sở Dương mỉm cười nói: "Xin lão trượng giải thích nghi hoặc."



Vẻ mặt lão giả ngưng trọng hẳn lên, nói: "Xin hỏi tiểu hữu, muốn đoán điều gì?"



Sở Dương khẽ mỉm cười, nói: "Nếu người ta muốn hỏi tiền đồ, vậy tại hạ đương nhiên cũng muốn đoán tiền đồ."



Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người lập tức vô cùng quái dị.



Đầu tiên là một bạch y nhân, viết một chữ Thiên, hỏi tiền đồ. Tiếp đó là

một cô nương, cũng viết chữ Thiên, hỏi tiền đồ. Hiện giờ lại có một

thiếu niên, vẫn viết một chữ Thiên, vẫn chỉ hỏi tới tiền đồ.



Chuyện hôm nay, thật đúng là quái dị.



Lão giả cười khổ một tiếng: "Tiền đồ... tiền đồ... Ha ha ha... Tiểu hữu

không thể hỏi cái khác sao? Đây không phải là làm khó lão đầu nhi ta ư?"



Sở Dương mỉm cười nói: "Đối với người khác mà nói, có thể là làm khó,

nhưng đối với lão trượng mà nói, tuyệt đối không phải là làm khó."



Lão giả cười to: "Vì những lời này, lão hủ cũng chỉ có thể cố gắng bảo vệ biển hiệu mà thôi."



Hắn cầm chữ này, ngắm bên phải, nghía bên trái, lại dùng cọng cỏ múa may

một hồi, mới thở dài nói: "Bạch y nhân vừa rồi, chữ viết tràn đầy kiệt

ngạo, dã tâm bừng bừng. Mà vị cô nương này, lại viết nhẹ nhàng tiêu sái, mờ ảo vô định. Nhưng chữ của tiểu hữu viết, lại khác với hai người bọn

họ, trầm trọng ngưng thực, sát khí lẫm liệt."



Hắn ngẩng đầu, nhìn Sở Dương: " Bạch y nhân kia tuy kiệt ngạo, nhưng đối với Thiên, còn có

chút kính sợ. Vị cô nương này viết tiêu sái, nhưng đối với Thiên, còn có tôn kính. Nhưng ngươi...."



Sở Dương bình tĩnh nói: "Ta? Ta làm sao?"



Lão giả thở dài, nói: "Trong lòng ngươi không có Thiên."


Sở Nhạc Nhi kéo kéo tay Tử Tà Tình, nói: "Tử tỷ tỷ, ca ca làm sao vậy?"



Tử Tà Tình nhíu mày,nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết.



Nàng vừa mơ hồ cảm nhận được, thần hồn Sở Dương trong nháy mắt đã ly khai

thân thể, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã trở lại, thời gian cực kỳ

ngắn ngủi, khiến nàng cũng cảm thấy có chút mơ hồ.



Trên đường trở về, đi qua một chỗ ngã tư, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rung trời,

một đoàn người khiêng một chiếc quan tài, từ phía trước tiến tới.



Sở Dương nhìn tới, phát hiện hai người trong đó chính là người đi theo Đệ

Ngũ Khinh Vân đưa hộp thức ăn buổi sáng, trong lòng không khỏi chợt

động, giữ chặt lấy tay một người hỏi: "Ai đã chết?"



"Đệ Ngũ Khinh Vân đại gia, bạo bệnh bỏ mình." Người nọ là võ sĩ của Gia Cát gia tộc,

thấy Sở Dương liền biết là y sư của Vạn Dược đại điển, nào dám thất lễ.



“Đệ Ngũ Khinh Vân đã chết?" Sở Dương nhíu mày, đột nhiên trong lòng có chút quái dị, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Đệ Ngũ Khinh Vân đi tìm Đệ Ngũ Khinh Nhu

tính sổ. Đệ Ngũ Khinh Nhu kế hoạch không thành lại bị chỉ trích, nổi cơn nóng giận liền giết luôn Đệ Ngũ Khinh Vân rồi sao? Chỉ là Đệ Ngũ Khinh

Nhu tuyệt đối không phải là nhân vật không có độ lượng như vậy...



Sở Dương đoán không sai. Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên không phải là loại

người nổi giận là giết người. Nhưng Đệ Ngũ Khinh Vân lại làm đảo loạn

đại sự của Đệ Ngũ Khinh Nhu.



Loại sự tình này, chớ nói là Đệ Ngũ Khinh Nhu, cho dù là Sở Dương cũng sẽ không nhịn được mà giết người.



Huống chi Đệ Ngũ Khinh Vân chính là người Đệ Ngũ Khinh Nhu phải giết.



Phương xa truyền tới tiếng huyên náo, tiếng kinh hô., tiếng hưng phấn, có

người khản giọng hét lớn: "Chính nam tổng chấp pháp, Đông nam tổng chấp

pháp, Chính bắc tổng chấp pháp, ba vị đại nhân đến...



Ở phía khác lại truyền tới thanh âm: Cửu Trọng Thiên đệ nhất thế gia Dạ gia cũng tới...



Thanh âm này càng lúc càng gần.



Ba vị tổng chấp pháp kia, tựa hồ đã đổi hướng đi chỗ khác, được Gia Cát

gia tộc dẫn tới nơi nghỉ ngơi, nhưng người của Dạ gia lại nhắm thẳng

hướng này mà tới



Sở Dương kéo hai người đứng gọn vào ven đường, trong lòng có chút kích động.



Người của Dạ gia tới, chỉ là vị Da Sơ Thần nghe tiếng đã lâu kia.... sư nương của mình, có tới hay không?