Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1003 : Lấy đạo người trả lại người

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Theo tiếng bước chân chỉnh tề, một đội nhân mã từ phía xa chạy tới. Vừa

tới đi tới đầu đường đã khién người ta cảm thấy thiên địa tối sầm lại.



Hắc y, hắc mã, hắc bào.



Đúng lúc này, tia sáng cuối cùng phía chân trời cũng biết mất, hoàng hôn vô tận buông xuống đại địa.



Ở bên đường, mọi người liền sinh ra một loại cảm giác, người Dạ gia tới,

toàn bộ đại địa vô cùng vô tận cũng lập tức chìm vào bóng đêm.



Bóng đêm này, dĩ nhiên là do đội nhân mã này mang tới.



Trong lòng Sở Dương cũng tự nhiên sinh ra một tia sát khí. Người của Dạ gia

quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ cần nhìn cái đại khí, khí phách này

thôi, cũng không thẹn mà đứng đầu Cửu Trọng Thiên rồi.



Đang suy

nghĩ thì đột nhiên một thanh âm mềm mại vang lên: "Nhị ca, ngươi để nô

gia chơi một chút nha, chơi một chút nha, có được không, có được

không...."



Sở Dương, Tử Tà Tình, Sở Nhạc Nhi ba người cùng lúc đều giật nảy người lên, toàn thân nổi da gà.



Sởn tóc gáy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dạ Thí Vũ đang ẽo ợt,vô cùng u oán

dùng hai cánh tay nắm chặt lấy tay một đại hán khôi ngô, không ngờ còn

dẩu môi, liên lục lắc lắc.



Tình huống này khiến Sở Dương lại nhớ

tới Mạc Khinh Vũ. Khi Mạc Khinh Vũ cùng lên đường đi cực bắc hoang

nguyên, thỉnh thoảng lại túm lấy tay mình, dẩu môi nói: "Sở Dương ca ca, ta muốn cái này, cái này cơ... cái này cơ...."



Lúc đó trái tim Sở Dương lại mềm ra.



Hiện tại, tim Sở Dương cũng mềm ra. Bất quá cái "mềm" này cùng với cái "mềm" kia thì tuyệt đối không giống nhau.



Trước kia là hạnh phúc thỏa mãn tới mềm ra. nhưng bây giờ lại rợn hết cả da gà, sợ tới mức mềm nhũn chân tay....



Yêu nhân... thật sự là vô song.



Quay đầu lại nhìn cũng thấy sắc mặt Sở Nhạc Nhi tái nhợt, cái miệng nhỏ khẽ

há ra, vẻ mặt chấn kinh quá độ. Tử Tà Tình thì len lén dùng tay trái

mình gãi gãi lên cánh tay phải... môi khẽ cắn...



Vừa nhìn là biết, vị đại tỷ này cũng nổi hết cả da gà lên rồi...



Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại hán khôi ngô kia liên tục không ngừng giãy
Lúc này, đại hán khôi ngô kia đã sải bước đi tới, đưa tay mời: "Ngươi đi đi... Muốn làm loạn thì qua bên kia đi, qua bên kia."



Sở Dương biết thời biết thế, vội vàng xoay người rời đi.



Chỉ nghe thấy Dạ Thí Vũ phía sau vẫn còn nôn ọe như điên không ngừng



Ai cũng thật không ngờ tới, nhất đại nhân yêu Dạ Thí Vũ, sợ hãi nhất lại chính là thủ đoạn nhân yêu mà hắn am hiểu nhất.



Sở Dương đã từng nhìn thấy Gia Cát Văn đối phó Dạ Thí Vũ, đương nhiên biết uy hiếp lớn nhất của Dạ Thí Vũ là gì. Nhưng Dạ Thí Vũ làm sao có thể dự đoán được?



Thấy Sở Dương đi xa rồi, đại hán khôi ngô kia mới lau mồ hôi, xoay người đi trở về, trong lòng vẫn còn sợ hãi.



Đi được vài bước, đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha... Ta chỉ thấy lão tam

bỡn cợt người khác, dọa người ta sợ tới phát run, thật không ngờ lão tam cũng có ngày hôm nay... Ha ha ha... Được rồi, đừng mửa nữa, hắn đi xa

rồi."



Dạ Thí Vũ cẩn thận quay dầu lại, còn có chút run run: "Hắn... đi thật rồi?"



"Đi thật rồi." Đại hán khôi gnô khẳng định.



Dạ Thí Vũ rốt cuộc cũng xoay người trở lại, một tay vỗ vỗ ngực sợ hãi, nói: "Mẹ ơi... Trên đời này thật sự có nhân yêu...."



Sở Dương đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút không thích hợp, chỉ thấy Tử Tà Tình cùng Sở Nhạc Nhi đều đi cách mình

rất xa, không khỏi nói: "Làm sao vậy?"



Muốn đi tới.



"Ngươi đừng tới đây." Hai nàng cùng hét lên.



Tử Tà Tình rợn hết tóc gáy nhìn hắn: "Lăn qua một bên, đợi lát nữa hãy nói."



Sở Dương cười khổ: "Đó chỉ là một loại thủ đoạn... thôi mà."



Tử Tà Tình nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ hắn một chút, sau

đó ôm lấy Sở Nhạc Nhi, đi thẳng về phía trước, không nói một lời.



Sở Dương cười khổ đi theo phía sau.



Bước vào cửa Lan Hương viên, chỉ thấy một võ sĩ áo xanh đứng ở đó, trong tay cầm một bức thiệp mời, cung kính nói: "Sở đặc sứ, tổng chấp pháp đại

nhân đã tới. Buổi tối ngày mai, Gia Cát gia tộc chúng ta đặc biệt tổ

chức yến tiệc ở Thủy Nguyệt lâu, đón gió tẩy trần cho các vị, rất hân

hạnh được đón tiếp Sở đặc sứ."



Sở Dương tiếp lấy thiệp mời, trầm tư nói: "Bây giờ vừa mới tới, ngày mai đã phải đi sao?"