Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1004 : Luân hồi thần quang

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Võ sĩ kia cung kính nói: "Vâng. Hiện giờ khách quý đã tới rồi, cho nên

tất cả mọi người cùng tham gia. Trong đó bao gồm ba vị tổng chấp pháp

đại nhân cùng dược sư ba phương, còn có người của Dạ gia cùng người của

Lăng gia. Còn lại là trưởng lão tiếp khách của Gia Cát thế gia chúng ta. Chính sảnh chỉ tiếp đãi chư vị khách quý. Những dược sư khác sẽ được

khoản đãi ở thiên sảnh Thủy Nguyệt lâu.



"Cũng chỉ có những người này sao?" Sở Dương nhíu mày nói.



"Vâng. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm. Khoảng cách tới cuộc thi vòng loại Vạn Dược đại điển vẫn còn hơn một tháng nữa. Về phần đại điển chính thức còn tới hơn năm tháng. Hiện giờ tới đây cũng không phải quá nhiều, hơn nữa, đại đa số đều có nguyên nhân khác nhau."



Võ sĩ áo xanh cung kính nói xong, cũng nhịn không được trợn trắng mắt.



Hơi sớm? Vì sao lại sớm? Còn không phải vì tên gia hỏa ngươi sao?



Người Dạ gia đến sớm vì cái gì? Chúng ta không biết. Nhưng người Lăng gia đến sớm, cũng tuyệt đối là vì Lăng Hàn Vũ. Bởi vì Lăng Hàn Vũ muốn đi theo

Dạ Sơ Thần.



Về phần ba vị tổng chấp pháp... Hừ hừ, chính nam tổng chấp pháp tới sớm là vì đặc sứ của đông nam tổng chấp pháp dám vượt

quyền làm loạn trên địa bàn của mình. Hơn nữa việc này ầm ĩ tới kinh

thiên động địa... tổng chấp pháp đại nhân há không thể đến sớm, xem xem

vị nhân vật to gan lớn mật này?



Mà đông nam tổng chấp pháp đến

sớm, đương nhiên cũng là bởi vì chuyện này. Một tên đặc sứ, đương nhiên

là không thể chống lại nổi tổng chấp pháp chính nam rồi.



Cho nên

sau khi hai vị tổng chấp pháp nhận được tin tức, bọn họ liền vội vàng

chạy tới. Hơn nữa Hàn Tiêu Nhiên ngày đêm kiêm trình lên đường, sợ Sở

Dương chịu nhiều thua thiệt trong tay đối phương.



Sở Dương cũng

không phải người ngu, đối với mấy vị tổng chấp pháp tới sớm đương nhiên

biết rõ trong lòng, cũng mơ hồ đoán được. Mà chính bắc tổng chấp pháp

tới, chỉ sợ cũng là bởi vì chính bắc hiện tại đang biến thành một chiến

trường, loạn lạc khắp nơi. Hắn thân là tổng chấp pháp ở đó mà bất lực

chịu thua, đành phải tìm cách trốn tránh.



Chuyện bát đại thế gia vây công Lệ gia, tiếng nói của vị tổng chấp pháp này rõ ràng không tính tiền.



"Ồ, là chuyện này sao?" Lên tiếng không phải là Sở Dương, mà là Tử Tà Tình: "Vậy hai người chúng ta có thể đi theo không?" Vừa nói nàng vừa chỉ

ngón tay vào mình và Sở Nhạc Nhi.



Võ sĩ áo xanh lập tức lập tức lộ vẻ khó xử nói: "Cái này... Chỉ sợ... chỉ sợ ghế... không đủ."



Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Không sao cả. Sở Dương ngươi cứ đi đi. Nên

biết cái này không tốn tiền. Ngươi cứ ăn thả phanh là được. Ta cùng Nhạc Nhi đi chơi."


"Đây cũng là do loại lực lượng thần bí này làm ra." Kiếm linh nói từng chữ một.



"HƠn nưã, linh dược trong không gian, trừ cửu đại kỳ dược ra, tất cả đều vì

loại lực lượng này mà cùng tăng lên một giai." kiếm linh nói: "Ngay cả

sinh cơ tuyền, cũng cướng hóa một bước, trở thành Sinh Linh tuyền, lượng nước chảy ra tăng gấp hai, công hiệu gần như tương đương với Không Linh thạch nhũ. Nếu như tiến thêm một bước nữa, thì chính là hình thái cuối

cùng rồi - Sinh Mệnh chi tuyền mà tinh linh nhất tộc quý như mạng. Ngươi hiểu không?"



Thanh âm kiếm linh có chút không thể tin tưởng nổi: "Ta chưa bao giờ biết, ngay cả loại thiên địa linh tuyền như vậy, không ngờ cũng có thể tiến giai, không ngờ cũng có thể trưởng thành...."



Sở Dương đưa mắt nhìn lại, càng lúc càng kinh ngạc.



Chỉ thấy trong dược điền, tất cả linh dược đều xanh um, tươi tốt. Mắt thường cũng có thể thấy được chúng ta lớn hơn một vòng.



Linh dược ngàn năm nguyên bản, giờ phút này ít nhất tăng lên gấp bội.



Trong đó, một số cây chu quả đã mọc ra tới bốn mươi tám quả chu quả, treo đầy cành. Không ngờ mỗi một quả, đều dỏ tươi ướt át, hương thơm hồng đậm,

không ngừng tỏa ra. Theo mùi hương tỏa ra, dần dần tạo thành một cái

lồng đỏ tươi, phong ấn toàn bộ linh khí của chu quả vào bên trong.



Mà Sinh Cơ tuyền, không, trên Sinh Linh tuyền, một hài nhi nho nhỏ bộ dáng ngây thơ đáng yêu đang bò qua bò lại, chính là gốc Ngọc Tuyệt Linh sâm

đã sống không biết bao nhiêu vạn năm.



"Loại lực lượng này không ngờ lại cường đại như vậy." Sở Dương sợ hãi than một tiếng.



Đột nhiên nhớ ra, xế chiều ngày hôm qua, mình đột nhiên tiến vào một loại

không gian khó hiểu, lão giả kia từ hồ đã đánh một thứ gì đó vào trán

mình.



Chẳng lẽ... Chính là bạch quang kỳ quái trong Cửu Kiếp không gian này?



"Loại bạch quang này, từ trước tới nay ta chỉ nghe thấy kỳ danh, chứ không

thấy được tận mắt." kiếm linh có chút chấn kinh, nói: "Loại quang mang

này... đã từng khiến chấn động thiên địa... Luân hồi thần quang...."



"Luân hồi thần quang, có thể sinh tử, chuyển âm dương, sinh vạn vật, dưỡng

linh hồn. Cho dù là ở trong U Minh thế giới, cũng tuyệt đối là bảo vật

số một. Cho dù ở trên Cửu Trọng Thiên này, cũng..."



Kiếm linh nói tới đây thì thanh âm đột nhiên khựng lại, không nói nữa, tựa hồ bị chẹn ngang họng vậy.



"Hơn nữa, người kia lại dùng Luân Hồi thần quang - loại bảo vật cửu thiên

cửu địa chỉ có thể ngộ mà không thể cầu - để viết ra mấy chữ. Thật sự là quá xa xỉ, quá xa xỉ rồi." kiếm linh lắc đầu thở dài.



Vẻ mặt giống như phung phí của giời.



"Chỉ để viết mấy chữ? Chữ gì?" trong lòng Sở Dương kinh hãi.