Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1027 : Tiểu cá cược, đại thế gia

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Đám người Diệp Mộng Sắc, Dạ Thí Phong nhìn lại, lập tức sắc mặt khác nhau.



Người này, đối với hai người mà nói, đều là người quen.



Sở Dương.



Chẳng qua, Diệp Mộng Sắc nhìn thấy Sở Dương ở Trung Tam Thiên, mà Dạ Thí

Phong lại là vừa mới quen. Sở Dương nhìn chăm chú một lượt, người quen

đúng là không ít. Dạ Thí Phong Dạ Thí Vũ, Diệp Mộng Sắc, Gia Cát Văn...



Còn có mấy thanh niên công tử, cũng là phong thái tuấn nhã, dáng vẻ đường

đường, hiển nhiên đều là nhân vật tài tuấn khác trong Cửu đại gia tộc.



Giờ phút này, đều dùng một loại ánh mắt nhìn một kẻ tay mơ nhìn Sở Dương. Không chỉ là tay mơ, hơn nữa là một tên ngu ngốc.



Thấy không rõ tình thế, lại nghĩ đến việc kiếm Tử Tinh? Này... Tử Tinh của

các đại gia, dễ kiếm như vậy sao? Ngay cả vài vị đại công tử đang đấu

nhau cũng nhìn không ra, lại có thể bị tiền tài làm mê mẩn rồi...



"Sở huynh? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Diệp Mộng Sắc kinh ngạc một trận.



"Ta là đại biểu của Đông nam Chấp pháp giả, tới đây tham gia Vạn Dược đại

điển." Sở Dương nói ngắn gọn, nói: "Diệp huynh, trận cá cược này... Ha

hả.”



Diệp Mộng Sắc cười ha ha, nói: "Sở huynh là muốn ôm mỹ nhân về, hay là muốn kiếm Tử Tinh?”



Sở Dương chà chà xát xát tay, có chút ngượng ngùng: "Gần đây có chút khó

khăn." Tình hình kinh tế của hắn đúng là có chút khó khăn, trong khoảng

thời gian này, mấy vạn Tử Tinh bị hắn hấp thụ gần hết, hiện tại nhiều

nhất cũng chỉ còn khoảng hai ngàn thôi.



Bây giờ nhìn thấy một đống như vậy, thật sự cảm thấy vô cùng đáng yêu.



Mọi người nghe được, lập tức xuy một tiếng.



Nhưng trong mắt Dạ Thí Phong cùng Dạ Thí Vũ đồng thời lộ ra thần sắc thận trọng, có vẻ có chút kiêng kị.



Dạ Không cùng Dạ Vân chính là vì đi giết Sở Dương mà chết, nhưng bây giờ

Sở Dương vẫn sống thoải mái ở ngay chỗ này! Dạ Không cùng Dạ Vân lại bị

giết chết vô cùng thê thảm.



Chuyện này tất nhiên có quan hệ tới Sở Dương, nhưng chuyện này vẫn không thể hỏi Sở Dương.



Mấy người này chắc chắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi!



Hiện giờ gặp Sở Dương đứng ra, trong lòng hai người đều nhảy dựng.



Dạ Thí Vũ cười duyên một tiếng, uốn éo cái mông nói: "Sở huynh cũng sẽ nghèo? Đây đúng là một chuyện lạ.”



Sở Dương nhìn Dạ Thí Vũ say đắm, ánh mắt quét tới quét lui, dừng một lúc

lâu trên mông của hắn, ánh mắt giống như sói đói, thèm nhỏ dãi nói: "Nếu tiểu Vũ không ở trong này, ta còn thật sự không chịu đến đâu.”




Mọi người cười một trận, tươi cười cũng là khác nhau. Trong lòng đều khinh bỉ: Ngươi liền ngốc đến chết đi.



Sở Dương cầm cây thăm bằng trúc mỉm cười, mặt ngoài không tỏ ra đều gì,

trong lòng cười lạnh nói: Cửu đại gia tộc chính là Cửu đại gia tộc, ngay cả khi giữa bọn họ có mâu thuẫn, nhưng một khi có người ngoài tiến vào, thì bọn hắn đoàn kết đối phó.



Đem kẻ thù bên ngoài tiêu diệt trước!



Loại thế cục này, chẳng phải là giống như khi Cửu đại gia tộc đối phó Cửu Kiếp kiếm chủ sao?



Một ván bài nho nhỏ, lại làm cho Sở Dương hoàn toàn đề cao cảnh giác!



Gia tộc chính là gia tộc!



Điểm này, thật sự là không phục không được.



Gia Cát Trường Trường nói: "Cái thứ nhất, Lan Xướng Ca công tử.”



Lập tức có người nở nụ cười, Dạ Thí Phong phì cười, nói: "Lan Xướng Ca công tử lại muốn bắt đầu gào thét”. Đám người lập tức cười lăn qua lăn lại.



Chỉ thấy Lan Xướng Ca bình thản ung dung đứng lên, sửa sang lại dáng vẻ một chút, liền đi về phía Giáp tú lâu.



"Ô tiên tử, tiểu đệ Lan Xướng Ca. Ha hả, đã nhiều ngày trôi qua, Ô tiên tử cũng quen biết. Không biết Lan mỗ có may mắn mời Ô tiên tử dạo chơi

Thiên Cơ thành hay không? Tiểu đệ mời một cách thành tâm, gia tổ cùng

Phong Nguyệt nhị vị tôn giả cũng là quen biết cũ, xin cô nương cho chút

mặt mũi.”



Ngoài dự đoán của mọi người, lần này Lan Xướng Ca lại

không có ca hát, mà đã tới liền nói thẳng, hơn nữa còn nói đến chuyện

của tổ tông.



Các vị công tử đều hối hận.



Sớm biết thế ta đã dùng phương pháp kia.



Trên lầu đã im lặng một chút, thanh âm linh hoạt kỳ ảo của Ô Thiến Thiến

thản nhiên vang lên: "Lan công tử, không biết vị tổ tiên nào của ngài

quen biết sư phụ ta?”



Tinh thần Lan Xướng Ca chấn động, nói: "Là tam tổ của tại hạ..." Nói đến một nửa, đột nhiên tịt ngòi, nghẹn họng nhìn trân trối.



Mọi người cũng lập tức đổ mồ hôi đầy đầu: May mắn ta không nhớ ra biện pháp này.



Chỉ nghe Ô Thiến Thiến thản nhiên nói: "Thì ra còn có quan hệ sâu xa như

vậy... Nói như vậy, liền không phải là người ngoài, chẳng qua... Nếu Lan công tử dùng quan hệ này để nói, như vậy dựa theo vai vế, nên gọi ta

cái gì đâu này?”



Khuôn mặt Lan Xướng Ca liền biến thành quả hồng

chín. Ô Thiến Thiến chính là đệ tử của Phong Nguyệt, vai vế ở trên giang hồ có thể nói là cực lớn! Hầu như đều ở mức lão tổ tông đứng đầu.



Những lời này không thể nghi ngờ là nói: Lan Xướng Ca, ngươi dám tán bà tổ của ngươi sao? Ngươi là đồ ngỗ nghịch bất hiếu...