Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1028 : Tiên tử, ta đến xem vết thương cho ngươi!

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Lan Xướng Ca tay không mà quay về, tựa như bị đánh bại, vẻ mặt xám xịt.

Thấy mọi người cười cười cùng ánh mắt đấy thâm ý, càng thêm mặt đỏ tía

tai, vô cùng xấu hổ.



Gia Cát Trường Trường có chút vui sướng khi

người gặp họa, nói: "Xứng đáng! Ai bảo ngươi dùng loại phương pháp này

mạnh mẽ mời? Đây quả thực là bị bức bách! Ô tiên tử không chửi cho máu

chó xối đầu ngay tại chỗ, thì nói chuyện cũng nể nang lắm rồi.”



Lan Xướng Ca tức giận nói: "Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Tiếp tục ca hát sao?”



Những lời này vừa nói ra, mọi người vừa thoáng nhớ tới chuyện Ô tiên tử nói

‘gào thét’, lập tức cười lăn cười lôn, ngã trái ngã phải.



Sở Dương ở một bên mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng.



Mấy vị thế gia công tử này, rõ ràng là đều có mâu thuẫn với nhau; Nhưng một khi có người ngoài ở đây, bọn họ cũng vẫn bài xích không cần lý do.



Mà ngay cả trận cười to vừa rồi, đều không có người liếc mắt xem mình một cái.



Hoàn toàn đem chính mình coi như là người vô hình.



Bọn họ tranh giành cũng được, đấu đá cũng thế; Giết chóc cũng có thể,

nhưng, những việc này chỉ là ở giữa đám người bọn họ. Đây là một loại tự phụ cùng kiêu ngạo: Những người khác ở ngoài Cửu đại gia tộc, ngay cả

tư cách đối đầu với bọn chúng cũng không có!



Sở Dương cười nhạt một tiếng, nhìn xem.



Người khác đều làm thành một vòng, cười đùa tức giận mắng, loạn làm một đám,

hoàn toàn không có ai để ý tới hắn; Nhưng hắn cứ đứng bên ngoài vòng

luẩn quẩn như vậy, giống như mây bay nước chảy, không hề quan tâm chút

nào.



Không có chút xấu hổ nào.



Anh mày tới để kiếm Tử Tinh, không phải đến để làm bằng hữu với các ngươi.



Gia Cát Trường Trường nở nụ cười thật dài, nói: "Vị thứ hai, Dạ Thí Phong.”



Dạ Thí Phong tràn đầy tin tưởng đi ra phía trước, ho khan hai tiếng, trầm

ổn nói: "Ô tiên tử, tại hạ Dạ thị gia tộc Dạ Thí Phong, từ ngày đó nhìn

thấy khuôn mặt như tiên tử của cô nương, trong lòng vương vấn, đêm không thể ngủ say. Tại hạ bằng một tấm lòng hết sức chân thành, trời đất

chứng giám. Nếu có thể được cô nương coi trọng, cuộc đời này sẽ chỉ yêu

một người!”



Hắn dừng một chút, thấy phía trên còn không có động

tĩnh, tiếp tục nói: "Hôm nay tại hạ chính là mời cô nương nói chuyện,

bất kể được hay không được, cô nương vừa lòng hay không vừa lòng, tại hạ đều cảm thấy thỏa mãn.”



Thật lâu sau, phía trên truyền đến thanh âm của Ô Thiến Thiến, nói: "Dạ Thí Phong công tử, ta đã từng nghe thấy. Dạ công tử có tính tình trầm ổn, có thể nói là kẻ tài giỏi trogn những
mà không nhận ra nhau, thì đây là lần hợp tác đầu tiên ở Tam Trọng

Thiên, cũng có thể nói là hoàn mỹ!



Không có sơ hở!



Xoay

đầu lại, chỉ thấy các vị công tử đều dùng ánh mắt như xem thần tiên nhìn chính mình, Sở Dương cười cười chắp tay: "Ngượng ngùng, tại hạ thắng.”



Mọi người không ngừng hối hận!



Nếu biết Ô tiên tử bị thương từ sớm, chỉ cần một cái Y sư thân phận có thể

đi lên, chính mình đã sớm đi rồi! Làm gì để cho đến bây giờ bị tên tiểu

tử này chiếm tiện nghi?



Mọi người đối với việc thua Tử Tinh không có ý kiến gì, cũng không để ở trong lòng, nhưng đối với việc Sở Dương

lại có thể lên tú lâu của Ô Thiến Thiến, lại cực kì hâm mộ ghen tức, căm hận. Cực kỳ!



"Đám Tử Tinh này, đều là của ta rồi." Sở Dương cười ha ha: "Để ta thu lại. Ừ, Gia Cát công tử, ngươi là nhà cái, theo lý

nên đưa ra gấp đôi chứ? Hôm nay ta thắng, liền giảm giá cho Gia Cát công tử, ngài lấy ra một vạn Tử Tinh là tốt rồi.”



Trong lòng Gia Cát

Trường Trường cực kỳ khó chịu, tức giận nói: "Chẳng lẽ ta sẽ quỵt nợ hay sao?" Phất tay gọi người lại đây, đi lấy Tử Tinh.



Lan Xướng Ca

lại khoát tay chặn lại: "Chậm đã!" Quay đầu hướng Sở Dương: "Tiểu tử,

ngươi sớm biết rõ Ô tiên tử bị thương, cũng không nói, hiện giờ lấy lý

do này nhìn thấy Ô tiên tử, đồng nghĩa với lừa gạt! Ngươi còn muốn lấy

đi Tử Tinh? Nghĩ ngon quá đi?" Những lời này vừa ra tới, lập tức không

ít người đều tỏ ra không tốt.



Đôi mắt Sở Dương ngưng trọng, mỉm

cười thản nhiên nói: "Ta biết, là việc của! Cá cược là có thể nhìn thấy

hay không, mà không phải là dùng lý do gì nhìn thấy! Như thế nào? Con

cháu của Cửu Trọng Thiên cửu đại chúa tể gia tộc, thua không chịu nhận

hả?”



"Ngươi mới thua không chịu nhận! Ngươi nói ai thua không chịu nhận?" Lập tức có mấy người kêu gào lên.



Mọi người vốn nhìn hắn không thuận mắt, bây giờ nhìn hắn lại càng thêm

không vừa mắt. Đã nghĩ mượn chuyện này để nói chuyện của mình, dạy dỗ

tiểu tử này một chút.



Sở Dương nhìn Dạ Thí Phong đầy ý tứ, thản

nhiên nói: "Dạ nhị công tử, Dạ gia hai vị...Công tử, các ngươi cũng cho

rằng như thế sao? Ha hả...Ô tiên tử bị thương...Còn đang chờ đó.”



Trong lòng Dạ Thí Phong nhảy lên, cái thằng này, cũng không phải đang nói đến Ô tiên tử bị thương, mà là dùng hai người kia để uy hiếp chính mình!

Nếu như thế, ý của Sở Dương là, hắn biết thân phận của hai người kia, mà Ô tiên tử lại còn không biết?