Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1059 : Ngươi xem kịch, ta cũng xem kịch

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Từ trong Giáp Tú lâu đi ra, Sở Dương chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Lan Xướng Ca.



Thằng nhãi Lan Xướng Ca này thật đúng là muốn chết nhanh mà. Sở Dương thầm nghĩ trong lòng, nhưng mắt lại không hề liếc ngang liếc dọc, đi thẳng tới, đưa ra mắt ra hiệu cho hắn, ý là yên tâm, đã thành công.



Sau đó, Sở Dương cũng chẳng quan tâm Lan Xướng Ca phản ứng ra sao, liền vội vàng rời đi.



Ánh mắt Lan Xướng Ca sáng ngời. Một cảm giác hưng phấn xong vọt lên trong lòng, gần như muốn thoát khỏi cổ họng, hét lớn một tiếng. Cố gắng lắm mới kìm nén lại được, trong lòng mừng rỡ như điên.



Nghĩ tới bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ trở thành nữ tế ( con rể) đồ nhi của Phong Nguyệt chí tôn, ôm tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc trong lòng, lại còn có thể phá hỏng đại sự của Dạ gia, khiến gia tộc của mình độc chiếm lợi ích...



Như vậy, vị trí gia chủ kế nhiệm của Lan gia, ngoài ta ra còn có thể là ai?



Nghĩ tới đây, trong lòng Lan Xướng Ca lại nóng như lửa đốt.



Nhìn bóng lưng Sở Dương, Lan Xướng Ca cười khẩy, lẩm bẩm nói: "Thật sự là thằng ngu. Bất quá, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết thoải mái hơn một chút."



Sau đó Lan Xướng Ca liền vội vàng rời đi, quay trở về bố trí.



Sở Dương đã đi xa, ẩn mình sao một bức tường, lỗ tai Sở Dương khẽ giật giật, lẩm bẩm nói: "Nhưng ta lại tuyệt đối không cho ngươi chết thoải mái."



Sau đó Sở Dương rẽ mấy lần, đã thay đổi dung mạo của mình, biến thành một thằng béo lùn, sau đó lập tức chạy tới trước Thủy Nguyệt lâu.



Trước Thủy Nguyệt lâu, không ngờ người ra người vào tấp nập vô cùng. Có thể thấy được Đệ Ngũ gia tộc lần này thanh thế lớn thế nào.



Sở Dương khoanh tay mà đi, ánh mắt bễ nghễ, một cỗ uy nghiêm thánh cấp mãnh tràn ra, huých đẩy lung tung trong đám đông. Không ít người bị hắn đẩy cho ngã phải đổ trái, nhưng vừa thấy tu vi của hắn như thế, chỉ giận dữ mà không dám nói.



Thanh thế Sở Dương lớn như vậy, nhanh chóng khiến cho một tên võ sĩ của Đệ Ngũ gia tộc chú ý, lập tức tiến tới đón, cung kính hành lễ: "Xin hỏi tiền bối, là tới chúc thọ?



"Chúc thọ?" Giọng nói Sở Dương khàn khàn, cười nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu có ở đây không?"



Tên võ sĩ kia lại càng thêm cung kính, nói: "Khinh Nhu đại nhân đang ở trên Thủy Nguyệt lâu, không bằng ta dẫn tiền bối tới?"



Sở Dương nghênh ngang khoát tay chặn lại, nói: "Thôi, chỗ này ta có một tờ giấy, ngươi giao cho hắn là được."



Nói xong một tờ giấy bỗng không xuất hiện, từ từ phiêu đãng, bay tới trước mặt tên võ sĩ kia mới rơi xuống.
Trong con mắt mòi mòn của Dạ Thí Phong, một cỗ thần niệm phá không truyền tới: "Lan gia xuất động, xuất động không ít người."



Dạ Thí Phong mừng rỡ như điên, gần như muốn nhảy cẫng lên, tay phải nắm chặt lại, hưng phấn vung lên, nói: "Chú ý phương hướng."



,,,,



Một bóng đen, mặc y phục hạ nhân Dạ gia, tiến vào Giáp Tú lâu giống như một làn khói nhẹ.



Dưới lầu, hai thị nữ gần như không kịp phản ứng đã bị đánh ngất xỉu trên mặt đất. Bóng đen không hề dừng lại, dùng một tốc độ nhanh như thiểm điện lao lên Giáp Tú lâu, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng nhàn nhã, thong thả, vô thanh vô tức.



Đến tới trước phòng Ô Thiến Thiến, áp tai nghe ngóng, chỉ nghe thấy tbên trong tiếng hít thở khe khẽ, chỉ có một người.



Tay hắn vô thanh vô tức áp lên cánh cửa, kình lực bùng nổ, cánh cửa vô thanh vô tức vỡ nát, cả căn phong rộng mở.



Trên giường Ô Thiến Thiến đang nằm, hơn nữa nghe thanh âm, không ngờ không có phản ứng nào giống như đối địch, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thân hình, sợ hãi kêu lên: "Là ai?"



Hắc y nhân cười quái dị một tiếng, lo lắng biến mất, thấp giọng cười nói: "Xin lỗi cô nương rồi. Dạ nhị thiếu gia chúng ta coi trọng cô nương, mời cô nương tới nói chuyện."



Ô Thiến Thiến phẫn nộ nói: "Dạ nhị thiếu gia? Dạ Thí Phong? Hắn thật to gan, hắn dám?"



"Nhị thiếu gia gan lớn hay không thì không dám nói, nhưng nếu chuyện đã làm rồi, Ô tiên tử nên nhận mệnh đi thôi." hắc y nhân tiến lên một bước, chém một nhát vào gáy Ô Thiến Thiến. Ô Thiến Thiến chỉ kịp nói một câu: "Ngươi dám...."



Liền hôn mê bất tỉnh.



Lập tức phất tay một cái, dùng chăn cuộn nàng lại, khiêng lên vai, xoạt một tiếng đã lao ra khỏi cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.



Khi tới hắn đã cực kỳ cẩn thận, xác định nơi này không còn cao thủ nào khác tồn tại, mà sự tình cũng quả nhiên thuận lợi vô cùng, một phát liền đắc thủ...



Xem ra tên Sở Dương mà tam công tử nói tới kia thật sự là một kẻ ngu ngốc....



Sau hắn khi rời khỏi, một bóng người mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, trắng toát hư ảo, chính là Tử Tà Tình.



Nàng từ trên mái Giáp Tú lâu bay lên, đôi mắt đẹp nhìn theo phương hướng hắc y nhân rời đi, thần niệm cảm nhận một chút, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, sau đó xoạt một tiếng liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.