Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1060 : Vạch trần gian mưu

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Giờ phút này, ở trong một căn phòng trang nhã, u tĩnh giữa tửu quán, Phong Vũ Nhu cùng Nguyệt Linh Tuyết đang ngồi ở chủ vị.



Ngồi đối diện, chính là Lan gia nhị tổ, Lan Mộ Tuyết



Hôm nay đột nhiên được Lan Mộ Tuyết mời ăn cơm, Phong Nguyệt hai người cũng không thể chối từ, chỉ có thể nể mặt đối phương. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Trong cửu đại gia tộc, cũng chỉ có một mình Lan Mộ Tuyết là có phần mặt mũi này thôi. Những người khác đúng là mời không nổi hai người Phong Nguyệt.



Cũng không phải là do vị "Vạn lý huyền băng thương khung hàn, thiên sơn mộ tuyết nhất biện lan" này lợi hại cỡ nào, ngay cả Phong Nguyệt cũng không thể không cho hắn mặt mũi, mà là Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu thiếu Lan gia một đại nhân tình: Ô Thiến Thiến - nữ đệ tử thể chất yêu nghiệt mà hai người đều cực kỳ hài lòng, chính là người của Lan gia đề cử cho bọn hắn.



Đối với hai người mà nói, đây là một món nhân tình không thể nói là không nặng.



Cho nên, lần này Lan Mộ Tuyết mời, Phong Nguyệt tuy không tình nguyện, nhưng vẫn tới đây.



"Nguyệt tiền bối, mời cạn chén này, vãn bối có mấy lời tâm huyết, muốn nói với tiền bối." Lan Mộ Tuyết cung kính giơ chén lên.



"Ồ?" Nguyệt Linh Tuyết chẳng nói đúng sai, chỉ nhìn hắn, nói: "Có lời gì, còn phải uống rượu mới nói?"



Lan Mộ Tuyết xấu hổ thầm nghĩ, nói uống cạn chén này bất quá chỉ là một loại lễ nghi trên bàn rượu mà thôi. Người ta thường nói, rượu vào tai nóng dễ nói chuyện, vị Nguyệt chí tôn này thế nào lại tích cực như vậy.



Không biết làm sao, đành phải nói: "Nếu đã như thế, vãn bối xin cạn trước, mượn rượu thêm can đảm, nói mấy lời tâm huyết với tiền bối."



Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Nói thì cứ nói đi, còn cần dùng rượu để lấy can đảm nữa?"



Lan Mộ Tuyết đã nhấc chén rượu lên tới nửa chừng, vừa nghe thấy Nguyệt Linh Tuyết nói như vậy liền sửng sốt. Trong lúc nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.




Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, nói: "Thật sự là thoải mái nhỉ. Phong Nguyệt tôn giả quả nhiên không hổ là Phong Nguyệt tôn giả. Đồ đệ của mình bị người ta bắt đi rồi, hai phu thê vẫn còn ở nơi này ăn chơi đàng điếm."



Ba người cùng biến sắc.



"Ta về xem." Nguyệt Linh Tuyết quyết định thật nhanh, vụt đứng dậy, xuyên qua cửa sổ mà lao đi. Chỉ lóe lên một cái đã không thấy đâu nữa, chỉ để lại một mình Phong Vũ Nhu ở nơi này.



Bởi vì hai phu thê bọn họ đều nhận ra người vừa lên tiếng là ai. Có lẽ trên đời này, bất luận kẻ nào cũng có thể lừa bọn họ, nhưng người này tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa gạt hai phu thê mình.



Bởi vì nàng căn bản không cần xuất toàn lực, cũng có thể dễ dàng đánh chết hai phu thê mình. Đối diện với loại chênh lệch thực lực quá lớn này, nàng còn lừa gạt hai người mình làm gì?



Lan Mộ Tuyết trầm giọng quát: "Ai? Đi ra cho lão phu."



Trong lòng hắn đã cảm thấy lo lắng.



Người này vừa lên tiếng, Nguyệt Linh Tuyết đã lập tức bỏ đi. Là tín nhiệm người này, hay là quá mức quan tâm tới đồ nhi?



Nguyệt Linh Tuyết trở về sớm như vậy, không biết kế hoạch của gia tộc có thành công hay không?...



Hắn thử dùng thần niệm tìm người báo tin, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, thần niệm của mình lại giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn biến mất.



"Ta là ai, ngươi không cần biết." Thanh âm người nọ lạnh lùng, tựa hồ như vang lên ngay bên tai: "Phong Vũ Nhu, ngươi cũng thực là giỏi nhẫn nhịn. Con cháu lão già trước mặt ngươi đã gây tai họa cho đồ đệ ngươi, cái gì mà thuốc mê, tất cả thủ đoạn đê tiện đều dùng hết rồi. Giờ phút này đồ đệ ngươi đã trúng chiêu, không ngờ ngươi vẫn còn hứng trí ngồi uống rượu với hắn."



Phong Vũ Nhu lập tức biến sắc, quay đầu lại, đôi mắt tú lệ lập tức biến thành như hai thanh lợi kiếm, nhìn Lan Mộ Tuyết: "Lan gia các ngươi thật biết làm chuyện tốt đó."