Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1090 : Huynh đệ gặp lại!
Ngày đăng: 03:05 22/04/20
Đả tự bởi: Deadangel – Truyện FULL
Giọng nói uy mãnh kia nói: "Lão đại cũng rất mệt mỏi, lão yêu ta cùng không nhiều rối rắm giống trong bụng ngươi. Ba người chúng ta ờ Thượng Tam Thiên, bây giờ Tứ Lục Tam Nhân Đường danh chấn giang hồ, cũng không phải rất sướng sao?" Giọng nói trước đó rống to lên: "Đó là hai ngươi sướng! Ta sướng cái gì? Ta cả ngày bị các người đánh, rất sướng sao? Nhớ năm đó ta cũng là thần thâu (thần thâu = thần trộm) nổi danh giang hồ".
"Lão đại nên bảo Kỳ Mặc tới bị đánh! Hoặc là bảo La Khắc Địch tới bị đánh! Hoặc là bảo Nhị ca tới đánh ngươi!" Hắn rống to.
Giọng nói uy mãnh kia vẫn thản nhiên nói: "Cố Độc Hành bây giờ đánh không lại ta! Ta có thể ngược hắn lại!"
Giọng nói trước đó cười lạnh hừ hừ: "Ban đầu cũng không biết là ai, cả ngày bị Cố nhị ca đánh không thể hoàn thủ, ôm một thanh đại đao vừa nát vừa nặng, cứ hô: Đấu lại! Đấu lại! Ta liền không tin đánh không được ngươi một cái".
Hắn cười ha hả: "Hóa ra ngươi bị đánh cũng nghiện".
Giọng nói uy mãnh kia hừ một tiếng: "Ta phát hiện ngươi bây giờ đang gần giống tính Kỳ Mặc, một ngày không bị đánh, trong lòng khó chịu".
Giọng nói trước đó sợ hết hồn, vội vàng cười làm lành: "Ta với Tứ ca ngươi, đó chính là tâm phục khẩu phục kèm bội phục, tiểu đệ sùng bái với Tứ ca, giống như là sông lớn cuồn cuộn, liên miên không dứt. ta kính ngưỡng với Tứ ca, giống như là núi lớn lồng lộng..."
Hắn a dua nịnh hót một lèo, lại thở dài: "Đây không phái là đều phải trách lão đại sao... Tên khốn kia sao còn chưa lên?"
Giọng nói uy mãnh kia cười nhạt: "Nếu hắn lên, ngươi dám mắng trước mặt hắn là khốn kiếp?"
Giọng nói trước đó cười hô hố, nghênh ngang nói: "Ta có cái gì không dám? Bây giờ lão đại chắc chắn đánh không lại ta, ta chiếm hắn mấy năm tiện nghi trước rồi hãy nói, đánh cả ngày! Đặc biệt đánh vào mông!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không chỉ muốn đánh hắn, còn muốn chỉnh hắn! Hừ hừ ta có chính là pháp môn, nói gì cũng không thể làm giảm đi danh tiếng thần thâu cái thế của ta, ha ha... chờ lão đại đi lên, ta nhất định thi triển thuật trộm thiên hạ vô song của ta, trộm sạch cả quần lót của lão đại. Đến lúc đó tất cả mọi người không nên giúp hắn, để người kia trần truồng ở Thượng Tam Thiên! Xả tức cho ba người chúng ta, thế nào?" Nguồn tại http://Truyện FULL
Liền tại lúc này.
Cộc cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên, một âm thanh trong trẻo giống như cười mà không phải cười, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Diệu kế! Quả nhiên là diệu kế! Thần thâu cái thế đúng là thần thâu cái thế, người bình thường thật không thể trêu vào!"
Cửa mờ ra, một bóng người đứng ở cửa, giống như cười mà không phải cười nhìn hai người.
Hai người đồng thời kinh ngạc. Dùng tu vi bản thân hai người, có người đứng ở cửa, bản thân không ngờ cũng không cảm giác được? Vội nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Một ánh mắt linh hoạt mà nghiêm túc. Một ánh mắt sắc bén như đao! Trong chớp mắt, liền đã hai thanh đại đao đối diện bổ tới! Mà tay họ, cũng trong nháy mắt này đặt lên trên chuôi đại đao bên người!
Nhưng sau một khắc, sau khi thấy rõ người tới, hai người đồng thời ngây dại!
Ngay sau đó, hai người điên cuồng kêu to lên!
"A!"
Ba người nhìn máu bầm trên mặt đối phương, đều không kìm nổi mà cười rộ lên. Chúng ta lai ở cùng môt chỗ.
Đã trải qua ly biệt, đã trải qua sinh tử, đã trải qua bôn ba....
Huynh đệ chúng ta, lại ở cùng một chỗ!
Thật lâu sau, Nhuế Bất Thông khẽ thở dài: "Không biết bọn họ thế nào..."
Những lời này nói ra, Sờ Dương cùng Đổng Vô Thương cũng có chút trầm mặc. Sở Dương trầm giọng nói: "Huynh đệ chúng ta, mỗi người đều là hán tử tốt. Nếu chúng ta có thể vượt trội. Như vậy, bọn họ nhất định cũng có thể! Nhất định có thể sống tốt. Nói không chừng, không mất bao nhiêu thời gian, liền có thể đi lên cùng chúng ta hội họp".
"Phải! Đến lúc đó. chúng ta vẫn có thể giống Trung Tam Thiên, ở chung một chỗ, không xa rời nhau!" Trong mắt Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương phát ra ánh sáng.
Tiếng gõ cửa vang lên. tiểu nhị đưa trà cụ cùng nước ấm.
Nhuế Bất Thông mờ cửa nghênh đón. lập tức Đổng Vô Thương tìm lá trà, hai người họp tác khăng khít, một bình trà trong nháy mắt pha xong. Nhưng không có bàn.
"Ngồi uống ngay trên đất đi. Ngồi trên đất. không tệ". Sở Dương đề nghị.
" Vậy không được! Huynh đệ chúng ta xa cách gặp lại, sao có thể ngồi trên đất". Thân thể khôi ngô cùa Đổng Vô Thương đứng lên, bẻ bẻ cổ, sải bước đi ra ngoài.
Ngay sau đó chợt nghe cách vách quát to một tiếng, lập tức vang mấy tiếng rầm rầm rầm, sau đó... tiếng bước chân vang lên.
Ba người mặt mũi bầm dập vẻ mặt sợ hãi chuyển bàn ghế tới.
" Để xuống! Dọn xong! Cút!" Đổng Vô Thương uy mãnh chỉ ra cửa.
Ba người kia chạy trối chết.
Sở Dương ngạc nhiên, Vậy cũng được?
"Ba người cách vách kia là ba kẻ trộm, chúng ta ở đây ngày đầu tiên đã được vinh dự đón tiếp, sau đó Vô Thương liền qua đánh cho một trận. Bây giờ thiếu gì, Tứ ca đều qua đó lấy, giống nhà mình vậy. Đi qua không nói hai lời động thủ trước, đánh xong mới nói mục đích. Ba người này cũng quen, một ngày không bị đánh, khó chịu".
Nhuế Bất Thông mờ miệng giải thích.
" Thì ra là như vậy, Vô Thương thật sự là uy mãnh! Ha ha..." Sở Dương nhịn không được nở nụ cười.
" Hai người các ngươi tiến cảnh rất nhanh, làm như thế nào vậy? uống thuốc hả?" Sở Dương hỏi.
" Tiến cảnh của lão đại ngươi chẳng lẽ không nhanh?" Đổng Vô Thương cười ha hả: "Chúng ta là nhờ ánh sáng của Bất Thông, người này, hóa ra là một con chim. Mẹ nó, chúng ta nhận một con chim làm huynh đệ".