Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1111 : Dối trá

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Mọi người cười lớn, da mặt thiếu cốc chủ Dược cốc tuy đã thuộc vào hàng cứng ngắc rồi mà cũng có chút ngượng ngịu. Lúc điểm danh tiếp, đã cẩn thận hơn rất nhiều. Nhìn kỹ tên, lại nhìn kỹ diện mạo chân nhân, mới tuyên bố thông qua.



Từng người từng người điểm tên thông qua, khi tới điểm tới Lăng gia, chính là Lăng Hàn Vũ.



Sở Dương thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy biểu tình Lăng Hàn Vũ cứng đơ, so với mấy người của Dạ gia Tiêu gia kia thì cứng nhắc hơn nhiều lắm.



Sở Dương ngẩn ra thử nói: "Lăng thế thúc, ngài cũng tới rồi."



Lăng Hàn Vũ, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ừ một tiếng.



Sở Dương sửng sốt.



Đây là chuyện gì?



Hơn nữa, ánh mắt Lăng Hàn Vũ nhìn mình, cũng rất bất bình thường.



Nhìn kỹ lại, chỉ thấy khuôn mặt hắn, tựa hồ không có chút máu nào...



Sở Dương vừa nói như thế, vị thiếu cốc chủ Dược cốc kia cũng ngẩn ngươi, đột nhiên hỏi: "Các ngươi quen nhau?"



Sở Dương ho khan hai tiếng, nói: "Có cái gì đó không đúng...."



Dược cốc thiếu cốc chủ ngẩn người, lập tức trầm ngâm, tập trung quan sát. Lăng Hàn Vũ không nhịn được, muốn tránh né. Thiếu cốc chủ quát một tiếng: "Đứng im."



Đi dạo một vòng quanh người Lăng Hàn Vũ, thì thào chửi bới, nói: "Quả nhiên có gian trá."



Trở lại chỗ của mình, hét lớn một tiếng: "Lăng gia Lăng Hàn Vũ đi ra."



Lăng Hàn Vũ ứng tiếng, bước ra khỏi hàng.



Dược cốc thiếu cốc chủ trầm mặt tiến tới, một tay chụp lấy tóc mai Lăng Hàn Vũ giật mạnh một cái. Xoạt một tiếng, mặt nạ bị lột xuống, một dung mạo hoàn toàn khác biệt hiện ra.



Sắc mặt đại cung phụng và nhị cung phụng đều trầm xuống.



Lăng gia đang làm trò quỷ gì? Đại điển ngàn năm có một như vậy, không ngờ lại dám dùng mạo danh thế thân?



"Tại sao là ngươi? Lăng Hàn Vũ đâu?" Đại cung phụng áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi. Người này chính là người tham gia Vạn Dược đại điển lần trước của Lăng gia. Lần này không ngờ lại thấy xuất hiện...



Người nọ lắp bắp nói: "Nhị gia... Nhị gia hắn... Hôm qua uống rượu xong... Không dậy nổi nữa rồi...."
Các vị dược sự lập tức đều bận rộn lên. Chọn dược liệu, rút lấy tinh hoa, điều phối, điều chỉnh dược lô, quan sát hỏa hậu...



Chỉ có Sở đại thiếu gia là cứ ngây ra như phỗng, không hề nhúc nhích.



Đám dược sư cửu đại gia tộc nhìn tên gia hỏa này ngây ngốc ra đó, rõ ràng là bị những quy tắc này dọa cho không biết làm sao rồi. Cả đám không khỏi đều vui sướng khi người khác gặp họa. Đúng là gà vịt, không có chút kinh nghiệm nào cả.



Con gà này, vì lần đầu tiên tham gia Vạn Dược đại điển thế này, không ngờ lại mất cả tính mạng... thật sự là oan uổng. Tuy gia tộc đã hứa hẹn chiếu cố hậu nhân và người thân của mình gấp mười lần, nhưng... chết như vậy... trong lòng mọi người vẫn không thoải mái...



Ai muốn chết? Cho dù là loại người bị đoạt mất lão bà, bản thân bị thiến, ý niệm muốn chết cũng chỉ tồn tại trong đầu mấy ngày hoặc mấy tháng thời gian thôi. Một khi vượt qua khoảng thời gian này, lại sẽ hình thành ý cầu sinh...



Thế gian không có ai muốn chết...



Nhất là chết ngu ngu ngốc như vậy, lại càng thêm không muốn....



Trong lòng tức giận chửi mắng, nhưng tay cũng không hề dừng lại.



Giờ phút này, không có một ai dám chậm chạp. Bởi vì một khi nhiệm vụ thất bại, không chỉ mình phải chết mà ưu đãi của gia tộc cũng bị hủy bỏ...



Bên kia...



Sở đại thiếu gia vẫn ngây ra như phỗng, không hề nhúc nhích.



Không một ai biết, vị Sở kiếm chủ này đã trực tiếp chìm vào ý thức không gian, gọi một tiếng: "Kiếm linh, ngươi xuất trướng đi. Bọn hắn đều gian lận, chúng ta cũng gian lận."



Kiếm linh trợn trắng mắt, nói: "Rõ ràng là ngươi không làm được. Chuyện này cho dù người ta không gian lận thì ngươi cũng muốn gian lận. Bây giờ còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt...."



Sở Dương mặt không đỏ, thở không gấp, nói: "Đương nhiên, gian lận thì thế nào cũng phải làm. Nhưng nếu bọn hắn đã gian lận thì chúng ta lại càng thêm thuận lý thành chương, hợp tình hợp lý...."



Kiếm linh thở dài một tiếng, gian lận... cũng có thể làm hợp tình hợp lý như vậy, vị kiếm chủ đại nhân này thật đúng là không giống người thường.



Không biết làm sao, kiếm linh đành phải xuất trướng.



Thân hình Sở Dương khẽ run lên, biên độ như vậy, quả thực chỉ là khẽ run lên, rất bình thường, không một ai để ý tới. Nhưng không ai biết, thân thể này đã không phải bản thân Sở đại thiếu gia làm chủ nữa rồi.



Mà đổi thành một lão quái vật mười vạn năm.



Về phần bản thân Sở đại thiếu gia, đương nhiên thư thả thoải mái ngâm mình trong Thối Hồn trì. Miệng thì thào lẩm bẩm: "Không phải là gian lận sao... Đây tính là gì... Bản kiếm chủ phải nghỉ ngơi một chút... Ca ca muốn chỉ là Bổ Thiên ngọc, chứ không phải trận đấu này..."