Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1112 : Thần kỹ

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Hương đã đốt được một nửa.



Sở Dương vẫn không hề động đậy, vẫn đứng im ở đó, ánh mắt đăm đăm nhìn đống dược liệu trước mặt, không hề có động tác, tựa hồ đau đầu, tựa hồ đang tự hỏi, tựa hồ đang...



Dù sao cũng là bất động.



Vị thiếu cốc chủ Dược cốc kia nhíu mày nhìn Sở Dương.



Sở Dương đem bao nhiêu dược liệu cho Dược cốc như vậy, bù lại toàn bộ khuyết điểm của hắn, cho nên thiếu cốc chủ Dược cốc vẫn rất có hảo cảm với Sở Dương. Giờ phút này nhìn Sở Dương không hề nhúc nhích, hắn cũng không khỏi vì Sở Dương mà lo lắng.



"Làm cái quỷ gì vậy?" Thiếu cốc chủ miệng thì thào tự hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn bị đá khỏi nơi này sao?"



Đại cung phụng và nhị cung phụng cũng nhận ra người nắm trong tay vô số linh dược này, giờ phút này cũng đang cực kỳ kinh ngạc.



"Tên gia hỏa này bị làm sao vậy?"



"Không biết."



"Chẳng lẽ trước kia chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ?"



"Có thể lắm."



"Thời gian sắp không đủ rồi...".



"Haiz... Có thể là choáng váng. Lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, cũng khó tránh khỏi như vậy."



Hai người lẩm bẩm, mắt thấy hương đã đốt được một nửa, hai người lại cùng thở dài.



Giờ phút này, cho dù Sở Dương có lập tức bắt đầu, chỉ sợ thời gian cũng tuyệt đối không kịp nữa rồi. Trong từng thời gian nửa nén hương, hoàn thành chuyện khó khăn như vậy, chỉ sợ ngay cả hai người mình cũng tuyệt đối không làm được.



Đáng tiếc...



Phanh...



Đột nhiên, dược lô trước mặt một vị dược sư nổ tung thành từng mảnh nhỏ.



Vị dược sư kia ảm đạm thở dài, nhìn thoáng qua dược vật đã cháy sém trước mặt, lặng lẽ lui ra ngoài.



Tiếng nổ này tựa hồ bắt đầu một lời nguyền rủa thần bí. Lập tức, trong sân đấu vang lên tiếng nổ mạnh ầm ầm không dứt.



Hết dược sư này lại đến dược sư kia nối đuôi nhau lui ra ngoài.



Bây giờ, toàn trường lại có vẻ thưa thớt hơn rất nhiều.



"Đã đốt được nửa già rồi...." Đại cung phụng tiếc hận nhìn Sở Dương một cái, nói: "Chỉ sợ hắn sẽ không diễn nữa đâu. Xem người khác thôi."



Nhị cung phụng ừ một tiếng, đang định quay đầu thì đột nhiên khẽ hô một tiếng, mở trừng mắt mà nhìn: "Hắn động, hắn động rồi. Không ngờ tới lúc này mà hắn mới động. Trời đất ơi...."


Đây... đây không phải là nằm mơ chứ?



Các vị dược sư, thậm chí là Dược cốc thiếu cốc chủ cùng hai vị cung phụng đức cao vọng trọng cũng há hốc miệng, lấy tay dụi dụi mắt.



Đây... quả thực là không thể tưởng tượng nổi.



Trong cửu đại gia tộc, mấy vị dược sư hừ một tiếng.



Chỉ lòe thiên hạ.



Biết rõ là không kịp, lại cố ý thực hiện một kỹ thuật độ khó siêu cấp. Muốn lưu lại cho mình một bậc thang sao? Nhưng bất kể ngươi làm trò gì, ngươi thua vẫn là thua.



Điểm này, không ai có thể thay đổi.



Ngay sau đó.



Phanh phanh phanh...



Tay phải Sở Dương liên tục vỗ bốn chưởng lên dược lô.



Chưởng thứ nhất, ngọn lửa biến thành hồng sắc, xông thẳng lên trên.



Chưởng thứ hai, ngọn lửa lập tức biến thành lam sắc, chiếu rọi khuôn mặt Sở Dương.



Chưởng thứ ba ngọn lửa biến đổi mãnh liệt, phát ra thanh âm phừng phừng, khôi phục thành bạch sắc.



Chưởng thứ tư, ngọn lửa xoạt một tiếng, lại biến thành màu sắc đêm tối, chậm rãi thiêu đốt.



Tay Sở Dương lại một lần nữa vỗ tới.



Trong phút chốc, thì thấy ngọn lửa giống như cầu vồng, liên tiếp không ngừng biến hóa, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.. các loại nhan sắc, không ngừng biến đổi như đèn kéo quân. Ở trongchớp mắt, không ngờ biến hóa mấy trăm lần.



"Đến thời gian rồi." Thiếu cốc chủ thở dài, giơ chiếc búa lên, chuẩn bị gõ xuống. Nén hương đã đốt tới cuối, chỉ còn lại một chút ánh sáng, ngay lập tức sẽ tắt.



Phanh.



Phanh...



Thanh âm Bàn tay Sở Dương vỗ lên dược lô, cùng với thanh âm hết giờ vang lên khi thiếu cốc chủ hạ thiết chùy xuống, đồng bộ giống như đã thương lượng từ trước.



"Đã hết giờ." Trong một sát na khi thanh âm truyền ra khỏi cổ họng thiếu cốc chủ.



Tám viên đan dược trong suốt tỏa ra hương thơm, màu sắc bất đồng đã từ trong dược lô bắn ra, rơi vào trong tay Sở Dương.



Không thừa một viên, không thiếu một viên.



Thanh âm tuyên bố kết thúc của thiếu cốc chủ còn chưa hạ xuống, Sở Dương đã hoàn công