Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 113 : Sở Dương thúc thúc

Ngày đăng: 02:56 22/04/20


Khuôn mặt hắn khổ não nói: "Hơn nữa, tiểu thư luôn quấn quýt với Nhị công tử, còn với Đại công tử thì vô cùng không hòa thuận. Mà Nhị công tử với Đại công tử lại đang cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Hơn nữa hiện ở trong gia tộc thì nhân khí của Đại công tử rất cao, đang được đại đa số các vị trưởng lão ủng hộ… Nên nếu không có bất ngờ gì lớn thì người kế thừa vị trí Tộc trưởng nhất định sẽ là Đại công tử. Nếu tiểu thư… Ài, hậu quả thật khó lòng lường nổi!"



Sở Dương khẽ gật đầu, cười lạnh. Kiếp trước Mạc Khinh Vũ cũng không ở lại trong gia tộc hẳn là vì lí do này, mà trong đó hẳn còn nhiều uẩn khúc khác nữa…!



Đối với các đại gia tộc, làm gì có cái gọi là thân tình chứ. Mạc Khinh Vũ luôn luôn quấn quýt với Nhị ca nên Tam Âm mạch của nàng cũng theo đó mà vô hình tạo thế cho Nhị ca của nàng, vị Đại công tử kia sao có thể không ghi hận trong lòng đây?



Hôm nay Khinh Vũ xảy ra chuyện chẳng phải rất đúng với ý nguyện của Đại công tử sao. Lẽ nào hắn còn có thể trợ giúp người muội muội này chứ? Mà một khi quyền thế rơi vào tay hắn, chắc chắn Mạc Khinh Vũ sẽ chẳng thể sống yên ổn được như trước nữa rồi.



"Tam công tử Mạc thị gia tộc là Mạc Thiên Tinh hả?" Sở Dương cau mày suy nghĩ, cái tên này khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc, không nhịn được hỏi: "Vậy Đại công tử tên gọi là gì?"



Khi hỏi hai điều này, Sở Dương bỗng cảm thấy trái tim đập mạnh bồn chồn.



"Mạc Thiên Vân." Đại hán áo đen thở một hơi: "Là con thứ hai của gia chủ, bây giờ là con trai trưởng, cũng là kẻ có khả năng lớn nhất trở thành người thừa kế."



"Còn Nhị công tử?" Sở Dương vội vàng hỏi tiếp.



"Nhị công tử Mạc Thiên Cơ. Trong gia tộc thì Đại công tử dũng mãnh thiện chiến, còn Nhị công tử lại túc trí đa mưu. Điều này vốn vẫn được mọi người công nhận, chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Đại hán áo đen nhìn Sở Dương với ánh mắt cổ quái, dường như đối với mấy câu hỏi của hắn có chút bất ngờ vậy. Hơn nữa, nngươi đã biết rõ Mạc Khinh Vũ, vậy sao lại không biết Mạc Thiên Vân cùng Mạc Thiên Cơ được chứ?



"Mạc Thiên Cơ?Mạc Thiên Cơ!" Sở Dương toàn thân chấn độc, lẩm bẩm: "Mạc… Thiên… Cơ…"



Hảo hữu kiếp trước - Mạc thị thiếu gia chủ, cũng là người sắp đặt mai phục đưa mình vào chỗ chết tại Thượng Tam Thiên… Kẻ khiến bản thân chết bất đắc kỳ tử này không ngờ lại là anh ruột của Khinh Vũ a!



Sở Dương không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: "Dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác như vậy còn gọi là đa mưu túc trí nữa hả?"



"Khụ khụ… Sức hấp dẫn của di tích cao thủ Quân cấp vốn là…"



"Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì vậy?" Đại hán áo đen đột nhiên vỗ trán sực nói: "Thực xin lỗi, ta là Mạc Thành Vũ."
"Để ta." Mạc Thành Vũ biểu lộ rõ ý tứ tranh công. Đoạt lấy chén nước trong tay Sở Dương, cẩn thận cho Mạc Khinh Vũ uống từng hớp nhỏ một.



"Thành Vũ thúc thúc, nhị ca ta khi nào mới tới?" Mạc Khinh Vũ chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt tràn ngập ủy khuất oán thán: "Ta muốn kêu nhị ca đem đám người xấu kia đánh một trận a…"



"Ách, Nhị công tử… cũng đã sắp tới." Mạc Thành Vũ có chút bối rối, hiện tại không biết Mạc Thiên Cơ có còn ở dưới vách núi hay không nữa? Hay cũng đã gặp phục kích? Hắn sao có thể biết khi nào thì Mạc Thiên Cơ tới chứ.



Nhẹ nhàng đỡ Mạc Khinh Vũ nằm xuống, chắc là do đụng chạm tới vết thương nên tiểu loli khẽ nhíu mày một cái, trong lòng Sở Dương cùng Mạc Thành Vũ đều cuống lên.



Mạc Thành Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ, một đạo nguyên khí chậm rãi rót vào kinh mạch kiểm tra tỉ mỉ thương thế của nàng… lập tức biến sắc, khuôn mặt ngăm đen bỗng chốc trở lên trắng bệch. Toàn thân hắn run rẩy, rồi ngây ra như phỗng, sau đó đột ngột phun ra một ngụm máu, đau đớn nói: "Sao…sao có… thể như…vậy?"



Hắn phát hiện ra vấn để nơi Tam Âm mạch của Mạc Khinh Vũ…



Lúc trước nghe Sở Dương thăm dò thì hắn đã cảm thấy có điềm gở, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hi vọng nhỏ nhoi… giờ khắc này khi tin dữ được khẳng định thì hắn bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.



"Thành Vũ thúc thúc… Thành Vũ thúc thúc… người sao vậy?" Mạc Khinh Vũ hoảng hốt kêu lên.



"Thúc thúc không sao, đây chỉ là một ngụm máu bầm, nhổ ra được thấy thoải mái hơn nhiều." Mạc Thành Vũ gượng gạo cười, giả vờ thoải mái nói: "Trước hết tiểu thư cứ ngủ một giấc thật ngon đi nhé, tỉnh dậy mọi việc sẽ tốt hơn thôi."



Khinh Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bỗng chợt mở mắt, ngượng ngùng nói: "Thành Vũ thúc thúc… có ngài cùng Sở Dương thúc thúc ở chỗ này, ta… ta không ngủ được…"



Lại là Sở Dương thúc thúc. Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng uất ức tới mức suýt nữa bị nội thương luôn rồi.



"Vì sao không ngủ được?" Mạc Thành Vũ kinh ngạc hỏi: "Thúc thúc ở chỗ này mới yên tâm nha."



"Vì các người là… nam nhân a…" Đôi mắt hồn nhiên của Mạc Khinh Vũ mở to: "Mẫu thân nói, thục nữ khi đi ngủ thì bên cạnh nhất định không được có nam tử, nhất định phải đuổi đi a…"