Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1164 : Âm dương tu tích kiều dung Thiến

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL



Nhuế Bất Thông há hàm răng bén nhọn cắn bắp chân Hắc y nhân mà ánh mắt lại lo lắng đảo về phía Sở Dương. Trong mắt lộ ra thần sắc mười phần rõ ràng: Lão Đại! Đi mau!



Răng nhọn bập vào cơ thể, máu tươi bay tứ tung, Hắc y nhân cũng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn mắng to: "Đáng ghét!"



Chân trái hắn dùng sức chấn động đá ra, bịch một tiếng, Nhuế Bất Thông máu tươi điên cuồng phun ra, hai cánh tay gẫy đoạn, cốt cách cả người vỡ vụn, thân thề mềm oặt bay lên, bay cao lên bầu trời mấy trăm trượng mới bắt đầu rơi xuống.



Tuy nhiên Hắc y nhân chung quy vẫn bị hắn kiềm hãm một lát, thân mình hạ xuống đồng thời trong mắt toát ra lửa giận, tựa hồ bị khiêu khích rồi, hai mắt nhìn chung quanh tìm kiếm Sở Dương nói: "Sở Dương, ta chỉ muốn giết ngươi! Chớ để cho ngươi những hảo huynh đệ này chết theo! Ngươi có nhẫn tâm không!"



Đúng vậy, hắn nói một câu cũng không sai. Nhìn các huynh đệ vì mình mà chém giết, Sở Dương trong lòng đau như bị đao cắt. Đúng như Hắc y nhân nói, hắn chỉ muốn giết bản thân hắn thôi!Chạy nhanh khỏi nơi đây để dẫn hắn đi!



Như vậy các huynh đệ có thể bảo toàn được. Tuy Hắc y nhân nói những lời này là có ý kích hắn nhưng lại nói đúng suy nghĩ trong lòng Sở Dương rồi.



Sở Dương hét lớn một tiếng, một thân ngự kiếm như tia chớp bay nhanh ra ngoài!



Chỉ thấy hai chưởng lao về phía Sở Dương! Bóng đen chợt lóe lên, như tia chớp tới phía sau Sở Dương, ánh mắt Hắc y nhân lộ ra thần sắc tàn khốc tựa như là kền kền nhìn Sở Dương mà hai chưởng mãnh liệt đánh tới!



Từ rìa lòng bàn tay hắn không ngờ xuất hiện một đoàn hắc khí, tựa như không khí bị xé ra hai cái hắc động. Chưởng lập tức như tia chớp đánh ra!



Dưới hai chưởng này, kình phong gào thét, toàn bộ không gian xuất hiện hai đạo hắc động vắt ngang trong thiên địa tràn đầy tuyết trắng, tựa hồ như thông đạo đi tới U Minh giới vậy.



Hắc y nhân toàn lực ra tay! Thề phải một kích đánh chết Sở Dương!



Lại một thanh âm vang lên, lúc này Đổng Vô Thương đem hết toàn lực ném ra nửa thanh Mặc đao còn lại! Chuôi đao này kể từ khi chế tạo ra tới nay hắn chưa bao giờ rời tay, luôn luôn quý như tính mạng. Khi trước mấy lần tổn thương hắn cũng chưa bao giờ giảm bớt đi sự yêu quý của mình.



Nhưng lúc này đây, Mặc đao đã lần đầu tiên rời khỏi tay hắn! Sau khi ném chuôi đao này ra, Đổng Vô Thương liền phun huyết ngã xuống đất.



Lúc trước hắn bị Hắc y nhân uy hiếp lớn nhất, bị thương cũng là nặng nhất nên sau khi ném chuôi đao này ra hắn liền hôn mê bất tỉnh.



Mặc đao mang theo thanh âm ô ô chém ngang vào cổ tay Hắc y nhân. Hắc y nhân hừ một tiếng rồi thu bàn tay đang đánh về phía Sở Dương lại, một chưởng này cắt ngang lên Mặc đao, nửa thanh Mặc đao tranh lại lần nữa biến thành hai đoạn.



"Sinh tử một cái chớp mắt!" Một tiếng kêu to bén nhọn vang lên rồi một đạo cầu vồng loé lên. Mạc Khinh Vũ không ngờ không để ý tới sinh tử mà thúc giục thân pháp bình sinh đắc ý nhất do Bố Lưu Tình truyền dạy, cũng lấy tốc độ nhanh nhất đem lực lượng sống hay chết hóa thành tốc độ liều mạng mà đến!



Giờ phút này Mạc Khinh Vũ đã hoàn toàn hóa thành lưu quang rồi! Tinh mộng Khinh Vũ Đao bị thúc giục đến cực hạn thì không ngờ ở cạnh rìa đao chiếu ra một vòng thải hồng, tựa như sinh mệnh Mạc Khinh Vũ đang kịch liệt thiêu đốt!



Tốc độ sinh tử một cái chóp mắt không ngờ lại hoàn toàn bù đắp được sự chênh lệch với tốc độ của chí tôn, thừa dịp Hắc y nhân tiếp lấy Mặc đao của Đổng Vô Thương điên cuồng mà đến!



Một đao bổ về phía Hắc y nhân! Chí tôn đao! Là bí mật bất truyền của Ninh Thiên Nhai!



Hắc y nhân bàn tay vừa lật, bốp một tiếng đánh lên trên đao, đao run lên, Mạc Khinh Vũ phun ra một ngụm máu tươi nhưng trong tay đao không ngừng mà vẫn hạ xuống.



Hắc y nhân nhíu mày, lại đánh ra thêm môt chưởng nữa vào Mạc Khinh Vũ Đao. Qua đây có thể nhìn ra được, bất kể là đối phó với Mạc Khinh Vũ hay là Sở Nhạc Nhi, hắn vẫn chưa dùng toàn lực. Không biết là đối Ninh Thiên Nhai hay Tử Tà Tình vẫn có chút cố kỵ!



Oa một tiếng, Mạc Khinh Vũ chỉ kêu lên một tiếng: "Sở……" rồi ngay tại giữa không trung hôn mê, thân hình bay ra sau.



Giờ phút này, Sở Dương đã ra ngoài được bảy trượng.



Hắc y nhân hừ lạnh nói: "Ngươi thoát được sao?" rồi đứng dựng lên, trên không trung cất đi một bước, thoáng một cái đã đi tới trước mặt Sở Dương, một chưởng điên cuồng đập xuống!



Kiếm linh phóng Cửu kiếp kiếm ra đối đầu với một chưởng này.




Ô Thiến Thiến lẳng lặng nhìn vạt hắc bào của Sở Dương, nàng đã không ngóc đầu lên được nữa, cả người vô lực, đã cảm giác được hồn phách mình tựa hồ đang muốn ly thể bay đi....



Nhưng nàng không muốn rời đi, nàng cố hết sức muốn ở lại thêm một chút nữa, nàng không nỡ bởi vì đang cảm thấy rất ấm áp, đời này kiếp này, đây là lần đầu tiên thực sự tựa vào trong ngực của hắn, ấm áp như thế, thư thái như thế, an



toàn như thế "... Nhưng lần đầu tiên này cũng là một lần cuối cùng... Nàng sao có



thể bỏ đi được chứ?



Sao bỏ đi được chứ! Có thể nán lại lâu một khắc cũng là tốt, cũng là hạnh phúc... Nhưng nàng biết mình cuối cùng sẽ phải rời đi! Lồng ngực này, kiếp này không thuộc về mình...



Ô Thiến Thiến thê lương cười, ánh mắt của nàng tựa hồ đã thấy được mẹ ruột của mình đang nắm tay mình chậm rãi kéo đi...



Mà Sở Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn mình rời đi, bản thân mình một lần một lần quay đầu lại nhưng cuối cùng vẫn bị mẫu thân kéo đi...



Nàng dùng hết khí lực, bằng một loại khẩu khí gần như cầu nguyện nói: "Sở Dương, kiếp này nhất định phải hạnh phúc..



Sau đó, nàng cảm nhận được mình rất mệt mỏi, linh hồn mệt mỏi muốn rời đi, thật sự muốn rời đi... nhưng không nỡ. Vào lúc này nàng đột nhiên lại nhớ tới một chuyện quan trọng.



Nàng đột nhiên dồn dập thở dốc cố gắng mở mắt, thậm chí kỳ tích giống như sắp mở ra nhưng ánh mắt của nàng đã vô thần. Sở Dương gần trong gang tấc nhưng ngay cả hắc bào của Sở Dương cũng nhìn không thấy?



Nàng chẳng qua là tận lực, phải đem đại sự trong lòng nói ra: "Có một việc...Trọng yếu..".



"Sở Dương... Sở Dương...., ngươi đi..... Ngươi đi Hạ Tam Thiên... Tìm Thiết Bổ Thiên.... nàng.... nàng là nữ tử... Ngươi ngươi...ngươi" môi Ô Thiến Thiến khẽ mấp máy, yếu ớt nói.



Nhưng mỗi một câu nói từng cái chữ của nàng bây giờ ở trong lòng Sở Dương như biến thành Cửu Thiên cuồng lôi hung hăng giã xuống. Giờ khắc này, Sở Dương chỉ thấy đầu óc mờ mịt.



Thiết Bổ Thiên, nàng là nữ tử?!



Ô Thiến Thiến lẩm bẩm, thanh âm yếu ớt liều mạng giãy dụa nói: "... Ngươi...Ngươi lần đó ở trong lâu... Là nàng cứu ngươi.... Sở Dương …Nàng..., nhũ danh của nàng là, là Tiểu Điềm Điềm..., Sờ... Dương... Nàng, có hài tử của ngươi..".



Ô Thiến Thiến giãy dụa rốt cục nói ra câu nói sau cùng: "Chớ phụ nàng.. Nàng ta tốt.... Ao ước... Ta ta đối với ngươi... Không có thay đổi.."



Thân thể của nàng chấn động rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa. Nàng trước khi chết còn nói câu sau cùng và nói ra chấp niệm cùng oán niệm trong nội tâm nàng.



Chớ có phụ bạc nàng.



Ta thật là hâm mô nàng.



Ta đối với ngươi không thay đổi...



Ngươi, không phải cho là ta đã từng làm qua hoàng hậu sao Có thể, hoàng đế là nữ.. cũng là nữ nhân của ngươi.. Ta, không có thay đổi, thật sự!



Sở Dương trong lòng giống như bị đại chuỳ đánh mạnh một kích, trong lúc nhất thời cảm giác mờ mịt như trong mộng. Hết thảy đều là như mộng như ảo. Tựa hồ như trong thiên địa mênh mông cũng chỉ còn lại có bản thân một mình hắn.



Không nghĩ tới lần đó ngươi trúng độc là do nàng cứu ngươi. Nàng chính là Tiểu Điềm Điềm. Nàng có hài tử của ngươi.



Thân thể mềm mại trong ngực hắn chấn động, Ô Thiến Thiến đã không còn thanh âm nữa nhưng ánh mắt của nàng vẫn đang nhìn mình, nàng vốn nhu nhược sau lại bởi vì chính mình mà trở nên kiên cường, giờ phút này ánh mắt đã khôi phục lại vẻ nhu nhược như cũ.... Nhưng ánh mắt này giờ lại trống rỗng và đờ đẫn.



Sở Dương chỉ cảm thấy tâm thần mơ hồ một trận, trước mắt nhìn ra đều là một mảnh trắng xoá. Giờ khắc này, cảm giác ồn ào, đau lòng, hoảng sợ, hối hận, bi thống, đan vào một chỗ, trong lúc nhất thời, thân thể hắn lay động, hai chân chống đỡ không nổi mà phác một tiếng quỳ trên mặt đất, trong ngực ôm lấy Ô Thiến Thiến mà ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt cuồn cuộn ào xuống...