Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1165 : Phong Nguyệt trở về

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL



Sở Dương oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi nhưng ngay sau đó lại liên tục oa oa ba tiếng, ba ngụm máu tươi lại phun ra, đầu óc thiên toàn địa chuyển, hắn chỉ nhìn thấy trước mặt một cái thân ảnh áo đen như mực, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, mi mục như vẽ, phong hoa tuyệt đại.



Đó chính là Ô Thiến Thiến.



Ô Thiến Thiến cứ như vậy đứng ở trước mặt mình, ánh mắt u oán không thôi nhìn mình tựa hồ như muốn vươn tay chạm vào mặt mình nhưng lại sờ không tới, tựa hồ muốn dựa vào ngực mình nhưng rồi lại càng ngày càng xa.



"Sở Dương, ta đi đây... Huynh hạnh phúc nha..



Bên trong đầu hắn tựa hồ truyền đến tiếng kêu gọi mơ hồ của Ô Thiến Thiến, trong tiếng kêu đầy linh hồn lực toàn tâm toàn ý chúc phúc...



Sở Dương vừa phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc nhất thời đau lòng đến chết, một lòng mịt mờ.



Bên trong Cửu Kiếp Không Gian Kiếm Linh gầm lên: "Bổ Thiên Ngọc! Bổ Thiên Ngọc!"



Sở Dương ngơ ngẩn nói: "Cái gì... Sao?"



Kiếm Linh rống giận: "Nhanh dùng Bổ Thiên Ngọc đi! Nếu không dùng nhanh, để thân thể nàng cứng lại thì nàng thật sự sẽ chết đó!"



"Bổ Thiên Ngọc?" Sở Dương chợt tỉnh ngộ lại, thần trí mình bị đả kích quá mạnh nên quên mất Bổ Thiên Ngọc, một đạo đại sát khí này. Hắn cố gắng làm cho thần trí thanh tỉnh lại, tuy vẫn còn có chút mờ mịt nhưng dưới tình thế cấp bách vẫn tiện tay nắm một thanh đoạn kiếm hung hăng đâm vào đùi mình.



Nỗi đau đớn thấu xương làm cho tâm thần hắn mạnh mẽ thanh tỉnh lại: "Bổ Thiên Ngọc, dùng như thế nào?"



"Trước tiên bỏ vào trong miệng nàng để giữ lấy tánh mạng nguyên hồn đã!" Kiếm Linh gấp giọng nói.



Sở Dương vội vàng đưa tay vào trong Cửu Kiếp Không Gian, tuy nhiên lúc này mới phát hiện ra tay mình đã gãy nhưng cũng không kịp kêu đau, ba một tiếng hắn nắn xương cốt thẳng lại một chút rồi lấy ra Bổ Thiên Ngọc, lấy một khối lớn nhất bỏ vào miệng Ô Thiến Thiến.



Nhưng môi Ô Thiến Thiến mím chặt nên nuốt không vào, mắt thấy Bổ Thiên Ngọc lấp lóe quang hoa ở bên môi Ô Thiến Thiến mà từ từ bị hòa tan, Sở Dương lòng như lửa đốt đột nhiên cúi đầu dùng miệng mình ngậm Bổ Thiên Ngọc rồi kề vào môi Ô Thiến Thiến mà mớm. Lúc này Bổ Thiên Ngọc đã phát huy ra một loại sinh mệnh lực lượng tinh thuần, hắn bèn thổi một hơi thông qua kẽ môi Ô Thiến Thiến mà thổi đi vào.



Nhưng ngay sau đó, hắn sợ trải qua quá trình như thế linh khí của Bổ Thiên Ngọc có thể bị mình chia sẻ mất, Ô Thiến Thiến không thể khôi phục lại nên lại lấy ra một khối khác cho Ô Thiến Thiến phục dùng.



Khi lấy ra miếng thứ ba Kiếm Linh liên tục không ngừng đau lòng nói: "Đủ rồi, đủ rồi! Không - cần phải nhiều như vậy đâu, cẩn thẩn nàng phát nổ đó".



Lúc này Sở Dương mới dừng tay lại. Theo sau hắn nhanh chóng đem tay mình khôi phục lại, vận khởi Cửu Trọng Thiên Thần Công đả thông kinh mạch đồng thời lấy ra mấy khỏa Cửu Trọng Đan giao cho Mạnh Siêu Nhiên để hắn đi trị thương cho người khác.



Ngay sau đó Sở Dương lại bắt đầu đợi chờ. Đợi chờ Ô Thiến Thiến tỉnh lại.



Cuộc chiến mới vừa rồi miêu tả tựa hồ rất dài nhưng thật ra mọi chuyện cũng chỉ phát sinh trong thời gian rất ngắn, vừa mới bắt đầu cũng đã kết thúc!



Địch nhân chỉ có một nhưng phía mình, trừ Mạnh Siêu Nhiên ra ai nấy đều bị trọng thương! Chiến cuộc này quá hung hiểm, vượt xa bất kỳ một lần đại chiến nào của Sở Dương kể từ khi xuất đạo tới nay!



Đây cũng là lần đầu tiên Sở Dương đối trận với một vị Chí Tôn, hơn nữa còn là lần đầu tiên chống lại cửu phẩm Chí Tôn!



Thực lực chênh lệch khác gì giữa đất bằng và bầu trời! Nói chung là không thể so sánh nổi!



Mặc Lệ Nhi bị thương khá nhẹ còn Đổng Vô Thương bị thương lại vô cùng nghiêm trọng, mặc dù không đến nỗi chết nhưng nếu không có Cửu Trọng Đan thì sợ rằng Đổng Vô Thương cùng không cách nào khôi phục được!



Mac Khinh Vũ liên tục liều mang hai lần, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.



Sở Nhạc Nhi bị Hắc y nhân hất bắn ra xa giờ phút này cũng căn bản không đúng lên được.




Nhưng, thời điểm thiếu niên đế vương này xoay người lại thoáng nhìn, trong mắt ẩn chứa đầy nỗi cô đơn cùng cô độc, thương tâm...



"Ai.." Sở Dương thở dài nghĩ: "Ta vốn tưởng rằng, ta tiêu sái mà đi, không có chút nào nhớ mong, không nghĩ tới lại không tự chủ được. Ta vốn tưởng rằng ta không thẹn với lương tâm chính là thi ân tại người, lại không nghĩ rằng cũng anh hùng đa đoan …Anh hùng nhiều cô phụ, bách chuyển thiên hồi nữ nhi tâm. Ta không phải là anh hùng mà đã có bao nhiêu cô phụ rồi? Thiết Bổ Thiên, lúc ấy ta vẫn nghĩ ngươi ám chỉ ta với Thiến Thiến, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới ngươi lại nói về bản thân mình".



Hắn cắn nhẹ răng thầm nghĩ: Nếu gặp lại tên khốn kia, nhất định phải đét vào mông một trận! Chuyện lớn như thế lại gạt lão tử...



Nghĩ tới đây Sở Dương lại tức giận lẩm bẩm nói: "Không có ta, một mình ngươi sinh được cái rắm! Lại còn không nói!... Quả thực là có thể nhẫn cái không thể nhẫn.. "



Nghĩ tới đây hắn lại có chút buồn bực nghĩ: Thiết Bổ Thiên... Mình đã từng hoài nghi nàng là nữ nhi, vẫn từng âm thầm dò xét vài lần nhưng mỗi một lần đều thấy rõ ràng là nam nhân mà... Có hầu kết, không có ngực, không có mông... Sao đột nhiên lại biến thành nữ nhân chứ...



Sở Dương trong lòng có chút ưu tư đột nhiên nghĩ: Mẹ kiếp, gia hỏa kia là nam nhân cũng rất tuấn tú, nếu là nữ nhân... sợ rằng tuyệt đối là cứng nhắc... Lần này, khụ khụ, có chút lỗ lã rồi...



Còn nữa, hài tử của ta... Hài tử, không biết đã lớn đến mức nào rồi? Hình dáng ra sao?



Đang suy nghĩ miên man thì phía cửa lớn có thanh âm truyền đến rồi một chiếc xe trượt tuyết dừng ở trước cửa.



Hai người Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết từ trên xe trượt tuyết chậm rãi đi xuống.



Hai người Phong Nguyệt mất khá nhiều thời gian mới đưa được Vũ Tuyệt Thành từ trên Tinh Vân Sơn xuống. Lên núi thì dễ dàng, xuống núi thật khó khăn, nhất là sau khi tuyết rơi dày, đi đứng càng khó khăn.



Phong Nguyệt chẳng qua là tạm thời có thể hành động, còn lâu mới có thể tới mức khôi phục tu vi và vận dụng được nguyên khí, thật là so với người bình thường còn không bằng. Trên đường xuống núi, hai người và Vũ Tuyệt Thành cùng nhau ngã vào vách đá nhiều lần...



Thật vất vả mới xuống đến chân núi, đợi lâu mới có một đoàn xe trượt tuyết đi qua, Nguyệt Linh Tuyết đưa ra giá gấp mười lần, cơ hồ là phải cầu khẩn vị thương nhân kia thì mới mua được cái xe trượt tuyết, đem Vũ Tuyệt Thành hầu hạ như tổ tông đem lên xe trượt tuyết, phía dưới lót thêm cái đệm dày, lúc này mới một đường vội vàng đánh xe trượt tuyết trở lại Thiên Cơ Thành.



Nguyệt Linh Tuyết bình sinh chưa từng cầu người? Hôm nay coi như là khai sáng, cửu phẩm Chí Tôn tôn sư cầu khẩn một vị thương nhân... Thật là lần đầu tiên mà.



Điều này làm cho Nguyệt Linh Tuyết trong lòng thật sự có chút than thở và cảm ngộ. Tựa hồ đối với nhân sinh có thêm cái nhìn thâm sâu thêm một tầng.



Xe trượt tuyết đã có nhưng cứ như vậy trở lại cũng không dễ bởi vì bên trong Thiên Cơ Thành đang triển khai chiến đấu.



Bằng hiện trạng hai người trở về tham gia chiến đấu thì không thể nghi ngờ là trở về tìm chết. Cho dù gặp phải một tên Võ Tôn cũng có thể dễ dàng chém giết hai vị cửu phẩm điên phong Chí Tôn này!



Hơn nữa, hai người lần này trở lại còn có mục đích tối trọng yếu là cứu mấy tiểu tử kia thoát hiểm! Hiện tại lại không có điểm khí lực nào nên đành phải dùng kế.



Cho nên, Nsuyệt Linh Tuyết lại có một lần đầu tiên trong đời trát phấn. Phấn chuyên dùng cho nữ nhân.



Hai người thay đổi trang phục một chút, đổi một bộ quần áo khác, khôi phục lại vẻ bình thường giống như không nhiễm một hạt bụi, lại dùng phấn của Phong Vũ Nhu trát lên mặt. Nhất thời mặt mày trở nên hồng hào, sau đó mới giả bộ làm ra vẻ vân đạm phong khinh ngồi trên xe trượt tuyết quay trở lại.



Dọc theo đường đi, hai người không còn tu vi hộ thể nên rất lạnh, không khác gì gà bị vặt lông giữa đông hàn vậy, tuy nhiên vẫn phải ngồi trên xe trượt tuyết làm bộ mặt đầy hồng quang, phong thần tuấn nhã, tiêu sái tự nhiên, bộ dạng chi điểm giang sơn...



Thật là cực kỳ phong nhã!



Theo Phong Vũ Nhu thì lần này chính là lần phong nhã nhất trên đời...



Còn chưa tới Lan Hương Viên, trên không trung đã đầy mùi máu tươi đậm đặc, ngay cả tuyết rơi thật nhiều nhưng cũng không che hết được loại sát khí nồng đậm này.



Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cười khổ nhưng ngay sau đó lại càng thêm ra vẻ nhàn nhã đi chơi, ngồi trên xe trượt tuyết chuyện trò vui vẻ đi vào.



Vị Hắc y nhân kia từ xa nhìn thấy hai người nhưng không quan sát kỹ, nếu không, bằng vào tu vi của hắn nhất định sẽ có thể phát hiện ra, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ uy chấn Cửu Trọng Thiên này hiện tại chẳng qua chỉ là hai con cọp giấy, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể trừ đi hai người này...