Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1189 : Một đường hướng Đông Nam!

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Nguyệt Linh Tuyết thở dài một tiếng nặng nề, nói: "Lan gia, thật sự khiến ta rất đau lòng."



Lan Khánh Thiên ngây ra như phỗng, đột nhiên cả người run rẩy, cười ha ha: "Đám hỗn đản Gia Cát gia các ngươi, thế nào, các ngươi chịu chết chưa? Ha ha... Ta đã sớm nói rồi, Nguyệt tiền bối chắc chắn không bị thương, thế nào? Các ngươi mở mắt ra mà nhìn đi!"



Cười nói vui vẻ sảng khoái, mới xoay người về phía Nguyệt Linh Tuyết, nói: "Ha ha, Nguyệt tiền bối quả nhiên bình an vô sự. Ta thật sự yên tâm rồi. Lần này Gia Cát gia tộc muốn phục kích tiền bối, vãn bối sợ tiền bối có việc gì, liều mạng chạy tới, là mặt lá trái, hiện tại cuối cùng cũng thở phào một hơi! Ha ha, ta đã sớm nghĩ tới, tiền bối uy vũ, há có thể bị bọn đạo chích ám toán?"



Người của Gia Cát gia tộc cũng sững sờ ngây ngẩn, nghe xong không khỏi chửi ầm lên: "Lan Khánh Thiên! Ta fuk con mẹ ngươi, ngươi còn là người hay không? Làm sao ngươi có thể vô sỉ như thế? Lần này truy kích không phải là ngươi khởi xướng sao? Ngươi ngậm máu phun người như thế, còn.. nửa điểm liêm sỉ hay không?"



Lan Khánh Thiên cười lạnh, nói: "Đây là âm mưu của Gia Cát gia tộc các ngươi, muốn phá hư quan hệ của chúng ta. Hiện giờ ngươi còn muốn nói cái gì? Nếu không phải Lan Khánh Thiên ta hiểu rõ âm mưu của các ngươi, lần này chẳng phải đã bị các ngươi gài bẫy? Gia Cát gia tộc quả nhiên là trí tuệ gia tộc, bội phục bội phục!"



Mọi người nghẹn họng trận trối mà nhìn.



Lan Khánh Thiên này đúng là vô sỉ tới cảnh giới đăng phong tạo cực rồi. Không ngờ đến nước này còn có thể đổi trắng thay đen như vậy.



Vừa mới rồi còn muốn lấy mạng người ta, vừa thấy thương thế Nguyệt Linh Tuyết không trầm trọng như trong tưởng tượng, không ngờ đã lập tức trở mặt lại rồi?



Sở Dương càng bội phục. Lĩnh hội hoàn toàn được câu nói: Nghĩ sao nói vậy, kiểu gì cũng có lý. Môi trên là thiên, môi dưới là địa.



Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Thì ra là thế, Khánh Thiên, đa tạ hảo ý của ngươi. Hiện tại ngươi làm cho ta một chuyện."



Lan Khánh Thiên nói: "Xin Nguyệt tiền bối phân phó, vãn bối quyết không chối từ."



Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi đi giết sạch đám người của Gia Cát gia! Giết xong, ta lại nói chuyện với ngươi."



"Ách... Cái này!" Lan Khánh Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ có thể đáp ứng. Nguồn: https://truyenfull.vn



Trong lòng Sở Dương cười như điên.



Nguyệt Linh Tuyết cũng thật là ác độc.



Kế xua hổ nuốt lang như thế, thật không biết một người chính trực như Nguyệt Linh Tuyết làm sao lại nghĩ ra được. Chỉ cần hai nhà đánh nhau, nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương!



Đến lúc đó, bên phe mình muốn chiếm tiện nghi thế nào thì chiếm tiện nghi thế đó!



Tròng mắt Lan Khánh Thiên đảo một vòng, nói: "Nguyện tiền bối, cái này...."
Một đường ra khỏi chính nam, khi bắt đầu đi về Đông Nam thì tin tức truyền ra: Dược cốc, bị tiêu diệt hoàn toàn, không biết là bị thế lực nào nhổ tận gốc!



Toàn bộ Dược cốc, hóa thành tro bụi!



Từ nay về sau, hoàn toàn biến mất khỏi Cửu Trọng Thiên đại lục!



Tin tức này khiến tâm tình mọi người trầm trọng.



Khi sắp tới Hắc Huyết tùng lâm, Sở Dương lấy ra một khối ngọc bài mà Tử Tà Tình lưu lại, vận công kích phát, bên trong lập tức tràn ra một cỗ khí tức uy nghiêm.



Chính là khí tức của Tử Tà Tình.



Tựa như thân ảnh bạch y bồng bềnh kia vẫn còn đang ở bên cạnh mình, mỉm cười yêu kiều, vui buồn lẫn lộn.



Trong lòng Sở Dương ẩn ước chua xót, đeo ngọc bài lên người, nhịn không được lại thở dài một hơi.



Mỗi khi gặp tình huống này, Mạc Khinh Vũ lại phi thường im lặng.



Chỉ lẳng lặng đi cùng hắn, không nói câu nào, cặp mắt lớn thân thiết dị thường nhìn Sở Dương.



Cuối cùng cũng tới Hắc Huyết tùng lâm.



Tiến vào, mọi người lập tức chấn kinh!



Chỉ thấy hai bên đường, vô số linh thú, bao gồm cả phi cầm, đều xếp thành hai hàng chỉnh tề, từ lớn đến nhỏ, không một chút thanh âm, không một chút hỗn loạn.



Mèo và chuột sóng vai, lang cùng thỏ song song, không xâm phạm lẫn nhau.



Cung kính giống như một đội quân danh dự, trải dài khắp đại lộ, cung nghênh mọi người. Trong mắt mỗi một con linh thú, đều lộ vẻ kính sợ.



"Trời ơi... thật đáng yêu!" Vừa thấy tình cảnh này, Mạc Khinh Vũ cùng Sở Nhạc Nhi gần như hưng phấn muốn ngất. Hai nữ tử này đều thích tiểu động vật nghe lời, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này, quả thực là vui quên trời quên đất, chạy khắp nơi, sờ sờ chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.



Các vị linh thú thấy hai tiểu hài tử này cứ sờ sờ đầu mình, trong lòng rất không hài lòng: Móa! Coi chúng ta là sủng vật của ngươi hả?