Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1190 : Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh nhiệt liệt!
Ngày đăng: 03:06 22/04/20
Đám linh thú bất mãn thì bất mãn, nhưng uy thế Tử Tà Tình vẫn còn, không một con nào dám phản kháng. Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Khinh Vũ thậm chí còn mỗi người kéo một Hắc Huyết Huyền Hổ uy vũ ra làm vật cưỡi.
Hai con Hắc Huyết Huyền Hổ, con nào con nấy đều cao như người, lớn như ngựa, nặng chứng năm sáu trăm cân, cực kỳ to lớn, hai tiểu nha đầu cứ thế cưỡi lên, kiêu ngạo khắp nơi, à không phải, chỉ kiêu ngạo trong Hắc Huyết tùng lâm.
Đoạn đường này đi tới, quả thực là kinh thiên động địa, tất cả đường đi phía trước, đều bị bình định.
Trong Hắc Huyết tùng lâm, cả người lẫn linh thú đều cung kính, trang nghiêm đứng hai bên đường. Phía trước, còn có người ầm ầm đi trước, mở đường không ngừng.
Sở Dương thế mới biết, Tử Tà Tình đưa cho mình tấm lệnh bài này, chỉ sợ không phải thứ bình thường.
Túm lấy một gã hắc y nhân đã sống lâu năm trong Hắc Huyết tùng lâm, hỏi thăm mới biết được. Đây chính là lệnh bài vương giả của Hắc Huyết tùng lâm. Có thể lệnh bài này, là có thể hiệu lệnh cả Hắc Huyết tùng lâm.
Trong lòng Sở Dương khẽ run lên.
Tử Tà Tình vẫn lo lắng cho mình. Nàng không nói gì cả, nhưng lại để lại cho mình một lực lượng hùng hậu như vậy!
Nói chuyện thêm mới biết được, người của Hắc Huyết tùng lâm, bởi vì sống nhiều năm trong bóng tối không ánh mặt trời, đều đã quen với cuộc sống như thế. Nếu tùy tiện ra ngoài, chỉ sợ hai mắt sẽ không chịu nổi.
Cho nên, bình thường cho dù muốn ra ngoài làm chuyện gì thì cũng phải đeo kính che mắt. Hơn nữa, thời gian mỗi lần ra ngoài, cũng quyết không thể vượt quá hai tháng.
Nếu không hai mắt sẽ bị hủy.
Sở Dương cũng không lấy làm ngạc nhiên. Từ biệt từng đợt từng đợt người tiến tới tham kiến, một đường tiến vào trung tâm Hắc Huyết tùng lâm. Các vị bang chủ đều chờ ở chỗ này, nhìn thấy người tới là Sở Dương chứ không phải Tử Tà Tình, tuy trong lòng mọi người đều có chút nghi hoặc, nhưng thần thức của Tử Tà Tình thì không cần phải hoài nghi.
Sở Dương giải thích: Tử Tà Tình đi Thiên Ngoại Thiên làm việc gì đó, không lâu sau sẽ trở lại.
Đám bang chủ đều đồng tình.
Với thực lực của Tử Tà Tình, đi Thiên Ngoại Thiên làm việc, đúng là có nhiều khả năng, hơn nữa khẳng định thành công.
Rốt cuộc cũng vượt qua được Hắc Huyết tùng lâm, mọi người vung roi thúc ngựa chạy thêm một đoạn đường, sau đó lại bắt đầu dùng xe trượt tuyết.
Cứ như vậy, liên tục di chuyển, hơn nữa có thêm phong hồ trợ giúp, linh thú kéo xe trượt tuyết, mỗi ngày đều chạy hơn hai ngàn dặm. Nhưng kể từ lúc rời khỏi Gia Cát gia tộc cho tới khi sắp tới Bình Sa Lĩnh, không ngờ đã mất tới gần hai tháng thời gian.
Thời tiết bên này so với chính nam còn muốn rét lạnh hơn một chút. Tuyết đọng còn chưa tan, mọi người ngồi trên xe, một đường gió tuyết. tiến về phía Bình Sa Lĩnh giống như ngồi trên thuyền.
Hắn thở hổn hền từng hơi một: "Chính là Phong Nguyệt hai vị tôn giả?"
"Chê cười rồi." Nguyệt Linh Tuyết ôn hòa nói.
Sở lão gia tử khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
"Gia gia, hai vị tiền bối Phong Nguyệt cũng muốn thường trú ở nhà chúng ta." Sở Dương lập tức nói tiếp.
" Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh..." Đầu óc Sở lão gia tử đã bị đả kích nặng nề, không thể suy nghĩ được gì nữa, gần như máy móc nói.
Liên tiếp chấn kinh, khiến lão gia tử phản ứng không kịp nữa rồi.
"Còn có...." Sở Dương đang muốn tiếp tục giới thiệu.
"Chào gia gia." Mạc Khinh Vũ đỏ mặt thò đầu ra, nhu thuận thi lễ một cái, thanh âm có chút run rẩy, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, cũng không biết nên nói gì cho đúng, đầu óc có chút hỗn loạn.
"À... Chào ngươi." Sở Hùng Thành lão gia tử cười cười, nhìn Mạc Khinh Vũ rất là từ ái, thuận tiện cố gắng ổn định lại tâm thần của mình,thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này đã gọi ta là gia gia, hẳn không phải là đại nhân vật nào rồi.
"Đây là Mạc Khinh Vũ, gia gia ngài cứ gọi Tiểu Vũ là được rội." Sở Dương cười nói.
"Ừ, Tiểu Vũ... Cái tên thật đáng yêu." Sở lão gia tử mỉm cười.
"Tiểu Vũ là đệ tử thân truyền của Bố Lưu Tình và Ninh Thiên Nhai hai vị chí tôn." Sở Dương có chút tinh quái, nói thêm một câu.
"Hả...." lão gia tử hít một hơi lạnh, thoáng lảo đảo một cái, miệng mũi méo xệch. Trời đất ơi... ta đang nằm mơ sao...
Lắc lắc đầu xác định mình không có nằm mơ, mới vội vàng nói: "Ai nha, ngài là đệ tử của Ninh Bố hai vị chí tôn, làm sao có thể gọi ta là gia gia..." Sở lão gia tử sợ hãi tới cực điểm. Đây chẳng phải là cho ta cùng Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình bằng vai phải lứa sao? Ta fuk, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài là có người chết nha.
Sở lão gia tử hốt hoảng nói: "... Ta nên gọi ngươi là... bà cô... Hả, cái gì??"
Mạc Khinh Vũ đỏ mặt cười: "Ta nên gọi ngài là gia gia mà."
Sở Nhạc Nhi đứng bên cạnh bĩu môi: "Gia gia, ngài chấp nhận đi. Tiểu nha đầu này dã tâm lớn lắm đó. Nàng muốn gả cho đại ca ta làm lão bà đến phát điên rồi."