Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1191 : Ngàn vạn đừng bảo là ta nói
Ngày đăng: 03:06 22/04/20
Sở Nhạc Nhi vừa nói xong, trong phút chốc tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.
Ánh mắt mọi người lập tức như biến thành đèn pha, nhìn chằm chằm hồng y tiểu cô nương như như minh châu mỹ ngọc trước mặt này. Ừm, kỳ thật cũng không tính là tiểu cô nương nữa rồi, Mạc Khinh Vũ hiện tại, so với Sở Nhạc Nhi còn cao hơn một cái đầu, dáng người thon thả, đã có hình thức ban đầu của một tuyệt thế mỹ nhân rồi.
Cái gọi là hình thức ban đầu, à, chính là... đã trưởng thành rồi, chỉ là, còn thiếu chút hỏa hầu.
Dương Nhược Lan nhìn Mạc Khinh Vũ, chậm rãi há hốc miệng.
Sau đó nàng chậm rãi quay đầu, chậm rãi nhìn nhi tử, ánh mắt cứng lại.
Nàng nhớ tới lức trước, khi hai nhà đính hôn cho nhi tử, nhi tử đã nói một câu: "Ta có người yêu rồi, nàng là đệ tử của Ninh Thiên Nhai cùng Bố Lưu Tình...."
Dương Nhược Lan choáng váng muốn ngất.
Còn tưởng đệ tử Ninh chí tôn đã lớn rồi chứ: Trong tưởng tượng của Dương Nhược Lan, dù thế nào cũng phải mười tám hai mươi tuổi trở lên...
Không nghĩ tới lại là một tiểu la lỵ như thế...
Điều này khiến trong lòng Dương Nhược Lan cảm thấy sai lệch quá lớn.
"Sở mụ mụ khỏe không?" Mạc Khinh Vũ nhu thuận đi tới hành lê, cố gắng tạo thành bộ dáng một tiểu thư khuê các trầm ổn đoan trang, tranh thủ hảo cảm của mẹ chồng tương lai.
"À, khỏe khỏe, khỏe...." Dương Nhược Lan há hốc miệng, gượng gật đầu.
"Sở phụ thân khỏe không?" Mạc Khinh Vũ nhìn Sở Phi Lăng.
Khuôn mặt Sở Phi Lăng cũng biến hết cả dạng rồi: "Khỏe, khỏe khỏe, rất khỏe...."
Sau khi Sở Dương giới thiệu xong, mọi người uống trà, hàn huyên trong đại sảnh.
"Ngươi theo ta ra đây." Dương Nhược Lan lườm nhi tử một cái.
Sở Dương vuốt vuốt mũi đi theo ra ngoài.
"Sao lại thế này?" Đi tới một chỗ vắng vẻ, khuôn mặt Dương Nhược Lan phát lạnh, trực tiếp hỏi.
"Sao lại thế này?" Sở Dương kinh ngạc.
"Tiểu Vũ... kia...." Dương Nhược Lan cả giận nói.
"Chuyện gì?" Sở Dương ngạc nhiên.
"Ngươi ngàn vạn lần đừng bảo là ta nói cho ngươi!" Sở Phi Lăng nghiêm túc nói: "Nhớ lấy nhớ lấy!"
"Hả?" Sở Dương chớp chớp mắt.
"Ừm, hiện tại ngươi cũng có nữ tử yêu mến, dẫn theo trử về, ta với mẹ ngươi đều rất vui mừng." Sắc mặt Sở Phi Lăng trầm trọng, tựa hồ có điều cố kỵ, muốn nói lại thôi: "Nhưng có chuyện này, ta suy nghĩ từ lâu, vẫn cho rằng ngươi phải biết!"
"Rốt cuộc là chuyệngì?" Sở Dương nóng nảy.
"Ngàn vạn lần đừng bảo là ta nói! Sự tình là thế này, năm đó ta với mẫu thân ngươi đi Hạ Tam Thiên tìm ngươi, gặp sư muội mẫu thân ngươi, Điềm Điềm... Ừm, thì ra nàng chính là...."
Sở Phi Lăng hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói.
Sở Dương choáng váng: " Đúng đúng đúng... ặc...."
"Sự tình chính là như vậy." Sở Phi Lăng nói xong, vuốt râu mỉm cười: "Ngươi hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi!" Sở Dương gật đầu như gà mổ thóc.
Sở Phi Lăng rốt cuộc cũng yên tâm, xoay người muốn đi, lại quay đầu lại, không quên nhắc nhở: "Ngàn vạn lần đừng bảo là ta nói!"
"Nhìn thân ảnh phụ thân biến mất trong bóng tối, Sở Dương hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, khẽ rên rỉ: "Ôi má ơi... ôi cha ơi...."
Thiệt tình không thể tưởng được, cha mẹ mình không ngờ đều biết rồi. hơn nữa ai nấy đều thần thần bí bí tới oanh tạc một phen, Sở Dương cảm giác mình thật muốn chết quách đi cho xong...
Trở lại tiểu viện, Dương Nhược Lan cùng Sở Phi Lăng đều sớm chờ ở đó, thấy nhi tử tiến vào, hai người đều cực kỳ hiền hòa: "Đã về rồi? Ừm, nói chuyện nói chuyện. Ha ha...."
Ai náy đều ra vẻ đạo mạo, bộ dáng không trái với lương tâm, khiến cho Sở Dương trong lòng thầm buồn cười.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Dương lần lượt bái phỏng đám người Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện. Mọi người đoàn tụ một phen, nhưng Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đều lén lút báo cho Sở Dương mấy câu: Ngàn vạn lần không nên tin chấp pháp giả.
Hiện tại, trong chấp pháp giả, đã ẩn ước xuất hiện một làn sóng: Diệt trừ Sở Dương!
Đối với điểm này, Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đều cực kỳ lo lắng.
Sở Dương nghe xong, phản ứng trong lòng đầu tiên chính là: Thì ra Pháp Tôn thật sự chưa chết!