Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1193 : Chuyện đó cực kỳ kỳ quái!

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Vẫn là ngày đêm kiêm trình, vẫn là quan lộ như bay!



Cảnh sắc đoạn đường này đi, so với lần trước Sở Dương tới Đông Nam, hoàn toàn không có gì khác biệt, nhưng tâm tình lại biến hóa long trời lở đất.



Lần trước, chính là lo lắng thấp thỏm về tương lai. Nhưng lần này, lại là thỏa thuê mãn nguyện!



Sau Vạn Dược đại điển, trong thiên hạ, ai mà chẳng biết Sở Dương?"



Thiên hạ đệ nhất dược sư, Sở Dương!



Cửu đại gia tộc, ai mà chẳng biết Sở Dương? Ngoài Cửu Kiếp kiếm chủ, chính là địch nhân tiềm lực bài danh đệ nhất!



Dọc đường đi, ba người Sở Dương vừa đi vừa đàm tiếu, một đường hồi tưởng.



"Chính là chỗ này, ta cùng Nhạc Nhi đã gặp Ngụy Vô Nhan." Sở Dương cười nói, trong nụ cười lại ẩn chứa một vẻ hồi tức và tưởng niệm không nói nên lời.



"Chính nơi này, Ngụy Vô Nhan cùng ba ngươi Vạn Nhân Kiệt đã đại chiến." Nguồn: https://truyenfull.vn



"Nơi này, ta kết bạn Vạn Nhân Kiệt."



"Nơi này, ta cứu Ngụy Vô Nhan, cũng đoạt được nội đan và độc nang của Nhân Diện Thải Hồng tri chu...."



"Nơi này, đại chiến với Tiêu gia."



"Nơi này, lần đầu gặp Nguyệt Linh Tuyết, nhất thủ băng phong tam thiên lý...."



"Từ nơi này, tiến vào Hắc Huyết tùng lâm."



Lại đi ngang qua Hắc Huyết tùng lâm, trong lòng Sở Dương buồn bã. Ngọc bài trong lòng tựa hồ phát ra khí tức nóng rực, ấm áp, cũng như nhắc nhở hắn: Tha nhật vân đoan nhược tương kiến, thỉnh quân giang nam tảo lạc hoa.



Đoạn đường này thực an tĩnh, an tĩnh tới nỗi khiến cho ba người đều có chút không quan. Từ khi rời khỏi Bình Sa Lĩnh, một đường đi ngang qua Đông Nam, mấy ngàn dặm đường, lướt qua Hắc Huyết tùng lâm, không ngờ đều không gặp chuyện gì.



Ngay cả một con linh thú lớn một chút cũng không. Khiến cho ba người đi mà cứ như là đi du sơn ngoạn thủy, đều cảm thấy có chút không thú vị.



"Ở phía trước, tam đại gia tộc bao vây tiêu diệt sư phụ Hồng Vô Lượng của Ngụy Vô Nhan. Mà ta cùng Nhạc Nhi, còn có Tử đại tỷ, ở nơi này, gặp...."




Hiện giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng động.



"Điều kiện thứ nhất, vãn bối nói ra, tiền bối không thể làm khó chúng ta." Sở Dương nói.



"Không sao. Chỉ cần ngươi nói ra, ta làm sao lại làm khó ngươi?" Thanh y lão giả nói.



"Điều kiện thứ hai, tiền bối không được tiết lộ là tại hạ nói." Sở Dương trầm giọng nói: "Đối phương gia đại nghiệp lớn, vãn bối không dám chọc vào địch nhân như thế."



"Được."



Sở Dương khẽ thở phào một hơi: "Tiền bối nói không sai, sư phụ ta chính là Lãng chấp pháp. Mà lần đó tới đây, quả thực cũng là kiểm tra một chút... tiến độ chuyện đó.."



Thanh y lão giả trên mặt lộ ra một loại biểu tình quả nhiên không ngoài dự liệu của ta."Nói tiếp."



"Sau khi tới đây, đại chiến một hồi, Hồng Vô Lượng cùng đồ đệ trọng thương đào tẩu, sau đó... Lúc đó là từ chỗ Lan thất thiếu canh giữ mà đột phá ra ngoài." Sở Dương nói: "Hai người còn lại đều cực kỳ bất mãn."



"Không thể nào?" Thanh y lão giả nhíu mày: "Với người của Lan gia phái tới lúc đó, chỉ một mình Lan gia cũng có vũ lực mạnh hơn Hồng Vô Lượng gấp bội... bị trọng thương, không ngờ còn có thể đột phá từ chỗ Lan gia?"



"Vâng... Bởi vì... Lan thất thiếu lúc đó... Khụ khụ... Gặp được một vị mỹ nữ..." Sở Dương có chút ngượng ngừng nói: "Quả thực là quốc sắc thiên hương...".



Đối với tính nết của đứa con tư sinh kia, thanh y lão giả hiển nhiên rõ ràng hơn ai hết, gật gật đầu: "Vùng núi hoang vắng thế này, lấy đâu ra cực phẩm mỹ nữ?"



Sở Dương nói: "Cái này... vãn bối thật sự không biết... Bất quá, nghe nói Gia Cát Văn thiếu gia của Gia Cát gia tộc...Gần đây mới nạp một tiểu thiếp."



Hai chuyện này, nhìn như không liên quan tới nhau, nhưng trong mắt thanh bào lão giả đã lóe lên sát khí, nói: "Nói tiếp."



Sở Dương nói: "Lúc đó, công tử hai nhà kia chỉ trích Lan công tử bỏ bê nhiệm vụ, nhưng Lan công tử cũng không phục, hơn nữa còn xuất thủ trước, Gia Cát thiếu gia tựa hồ trọng thương...."



Thanh y lão giả suy nghĩ trong lòng: Với tính cách của lan Nhược Vân, loại chuyện này cũng không những có thể, mà còn là cực kỳ có khả năng...



Sau đó, vị thiếu gia của Gia Cát gia tộc kia tận lực ngăn trở xung đột, cũng giải thích với Lan thất thiếu...." Sở Dương cau mày: "Vốn sự tình tới đây là kết thúc. Lúc ấy, ta cũng đứng ở xa... nhìn thấy người ba nhà kết bạn mà đi, định rời khỏi nơi này, trở về phục mệnh... Nhưng đột nhiên phát hiện, người ba nhà vốn sóng vai đi với nhau, người của Dạ gia và người của Gia Cát gia đột nhiên liên thủ phát động công kích, động thủ với Lan gia...."



"Chuyện này thật sự cực kỳ kỳ quái!" Sở Dương nhíu mày: "Ta cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ thông...."