Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1196 : Ngươi có biết ta là ai

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Tới chiều, tin đồn truyền tới khách điếm.



Tiền thưởng cho vị vực ngoại thiên ma Sở Dương này đã được công bố: Ai có thể bắt được Sở Dương, bất kể là còn sống hay là đã chết, đều sẽ thu được địa vị khách khanh chấp pháp giả (cái này đồng cấp với cửu đại tổng chấp pháp), hơn nữa còn nhận được một tấm kim bài "Hữu hảo truyền đời" của cửu đại gia tộc liên hợp trao tặng, cộng thêm tử tinh một ngàn vạn. Được quyền tùy ý chọn một bộ công pháp trong võ khố của chấp pháp giả.



Những người còn lại, đều công khai ghi thưởng rõ ràng!



Đám người Sở gia, mỗi người một giá, cao thấp bất đồng.



Thiên hạ Huyết Thù đều sôi trào.



Thiên hạ giang hồ, đều sôi trào.



"Con mẹ nó, lúc ấy nói, chỉ cần Vạn Dược đại điển thành công là cho ta địa vị khách khanh chấp pháp giả. Không nghĩ tới bây giờ còn chưa nhận được, ngược lại đã treo giải thượng ta rồi...." Sở Dương buồn bực trong lòng.



"Chỉ là, cái này quá không công bằng."Nhuế Bất Thông cũng cực kỳ buồn bực: "Tất cả mọi người đều là vực ngoại thiên ma, làm sao lão đại ngươi lại một mình chiếm cứ giá cao như vậy. Hai người chúng ta cũng chỉ có hai trăm vạn khối tử tinh? Hơn nữa đãi ngộ khác cũng chẳng có chút nào?"



"Đúng đó." Đổng Vô Thương rất khó chịu: "Cho dù không thể giống như lão đại, nhưng trên dưới cũng phải phân chia rõ ràng chứ. Định giá mạng ta là hai trăm vạn, ta cũng không có ý kiến gì, nhưng Nhuế Bất Thông bằng vào gì mà cùng ngồi cùng ăn với ta? Nhiều nhất hắn cũng chỉ đáng năm mươi vạn thôi...."



Nhuế Bất Thông giận tím mặt: "Nếu ngươi muốn giá cao hơn ta, ta cũng không có ý kiến, nhưng giá của ta đã không thể hạ nữa rồi! Ngươi tự thăng giá mình lên năm mươi vạn đi!"



Đổng Vô Thương cả giận nói: "Tăng thành năm mươi vạn? Chẳng là thành thằng ngu à? Ngươi nghĩ ra không biết đếm hả?"



Hai người lập tức trợn mắt nhìn nhau, giống như hai con gà chọi.



Thấy người ta treo giải thưởng mình, không ngờ cũng có thể tranh cãi nhau được, đối với hai người này, Sở Dương hoàn toàn bó tay rồi.



Hắn đang suy nghĩ tối nay nên hành động thế nào.



Hiện tại, Sở Dương rất tưởng niệm Mạc Thiên Cơ.



Hiện tại mình chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, phát huy trí tuệ thông mình tới mức độ lớn nhất, nhưng đối mặt với đại cục toàn thiên hạ, cũng chỉ có thể bất lực.




Bạch y lão giả tức giận nhìn hắn một cái, nói: "Ta lại đọc một bài thơ, ngươi nghe cho kỹ." Nói xong liềnngâm nga vô cùng du dương trầm bổng: "Ninh kiến thiên nhai đao, mạc yếu phùng hải giác: thiên nhai đao khả đoạn, hải giác hận nan tiêu!"



Đọc xong liền dương dương tự đắc nhìn Ngưu Đại Phát, nói: "Ngưu Đại Phát, ngươi đã hiểu ra chưa? Còn không run rẩy? Còn không cúng bái?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Ngưu Đại Phát càng lúc càng không hiểu mô tê gì cả, nói: "Cái này.... cái này...." Nghĩ tới rách da đầu cũng không nhớ ra được, ở trong trí nhớ của mình, hoặc là ở trong lịch sử Cửu Trọng Thiên đại lục lại có một nhân vật kinh thiên động địa nào như thế?



Làm sao đến một chút ấn tượng cũng không có chứ?



Hắn khổ sở suy nghĩ, đối phương cường thế như thế, nhất định là có chỗ dựa! Chỉ là... chỉ là mình làm sao chưa từng nghe qua cái tên này?



Bạch y lão giả lập tức giận tím mặt, tiến lên một bước, ba một tiếng đã tát một phát vào mặt Ngưu Đại Phát! Ngưu Đại Phát chỉ cảm thấy trước mắt toàn sao là sao, thân hình lảo đảo một cái rồi ngã lăn ra đất, không ngờ một phát bị đánh cho ngã nhào. Bạch y lão giả vẫn không chịu bỏ qua, một bước đuổi tới, tát đôm đốp liên tùng tục, miệng thì thào mắng: "Ngưu Đại Phát! Con mẹ ngươi thật đúng là Ngưu Đại Phát rồi... Vậy mà cũng dám nói chưa nghe qua ta! Ta cho ngươi Ngưu Đại Phát Ngưu Đại Phát...."



Ngưu Đại Phát dù gì cũng có một thân tu vi thánh cấp, nhưng đối diện với lão nhân này, không ngờ không thể hoàn thủ! Ngay cả phản ứng cũng không được.



Chỉ nghe thấy tiếng tát đôm đốp vang dội, hai gã thủ vệ nhìn mà ngây hết cả người.



Lão đầu này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vậy mà dám đánh chấp pháp đường chủ ngay tại chấp pháp đường như thế!



"Dừng tay!" Phía trước truyền tới một tiếng hô lớn.



Chỉ thấy hai gã hắc y lão giả bước xuống bậc thang đại sảnh, bốn mắt sáng ngời, nhìn về phía này.



Bạch y lão giả vẫn hạ thủ như bão táp: "Ngươi nói dừng tay là ta phải dừng? Hôm nay không đánh chết tên hỗn trướng to gan lớn mật này, lão phu không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa... Thật sự là tức chết ta! Thật sự là tức chết ta...."



Hắn vừa đánh người không khác, không ngờ còn vừa nói mình tức chết...



Bóng người nhoáng lên một cái, một vị hắc y lão giả nhẹ nhàng lướt tới, khẽ vươn tay, túm lấy tay bạch y lão giả, thản nhiên nói: "Các hạ, nếu như không dừng tay thì sẽ không thoải mái lắm đâu."



Bạch y lão giả hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, nói: "À, nhìn ngươi giống như có chút thân phận. Ngươi là ai? Xưng tên ra đi!"