Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1197 : Thiên Nhai Hải Giác - Rầm

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL



Hắc y lão giả hai mắt lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: " Bổn tọa chính là kim bài chấp pháp giả Chấp Pháp Hình đường, Điền Hữu Đức!"



"Kim bài chấp pháp giả!"



Bạch y lão giả ngân dài một tiếng, kêu lên: "Oa! Thật là trâu bò nha! Xem điệu bộ này, khẩu khí này, lão phu còn tưởng Pháp Tôn đích thân tới đây chứ, khẩu khí nói chuyện lại lớn như vậy…."



Lập tức trợn trừng mắt lên quát: "Điền Hữu Đức, ngươi có biết ta là ai không?"



Điền Hữu Đức cả giận nói: "Ta quản ngươi là ai! Trước tiên buông người ra cho ta!"



Hắn vẫn luôn chấp chưởng Hình đường, từ trước tới nay đều là hắn đè đầu cưỡi cổ người khác, chưa từng có người nào dám khi dễ lên đầu hắn. Hiện tại đã có chút không kìm chế được.



Sắc mặt bạch y lão giả điềm nhiên như không, nói: "Ta chính là Ninh Hải Giác"



Hắn chậm rãi tiến lên hai bước, thản nhiên nói: "Ngươi, đã từng nghe tới chưa?"



"Ninh Hải Giác? Chưa từng nghe qua!" Điền Hữu Đức xùy một tiếng, chẳng thèm quan tâm.



Ánh mắt bạch y lão giả Ninh Hải Giác lộ ra ý thê lương, chắp tay sau lưng thở dài: "Hiện giờ thiên hạ này… người giang hồ thật dễ quên. Không ngờ ngay cả ta cũng quên rồi!"



"Hạng người vô danh, là ngươi muốn chết!" Trên mặt Điền Hữu Đức đã xuất hiện hắc khí, hiển nhiên chuẩn bị xuất thủ.



Ninh Hải Giác cảm khái nói: "Nhớ năm đó Thiên Nhai Hải Giác ruột thịt một mẹ, sóng vai bước chân vào giang hồ, Thiên Nhai đao, Hải Giác kiếm, uy chấn thiên hạ… Đó là phong quang bậc nào chứ… Chỉ vì nhất thời đại ý bị người ám toán, từ đó về sau quy ẩn giang hồ… Lúc này mới mấy năm trôi qua, không ngờ không còn ai biết tới Ninh Hải Giác ta nữa rồi… Haiz… Nhân sinh thật bi thương, thật sự tiếc nuối."



Điền Hữu Đức bước tới, nhe răng cười nói: "Thiên Nhai Hải Giác? Ta đưa ngươi đi Thiên Nhai Hải Giác luôn!" (Thiên Nhai Hải Giác= chân trời góc biển)



"Chậm đã!" Phía sau hắn, một hắc y lão giả lớn tiếng quát ngăn cản.



Điền Hữu Đức bất mãn nói: "Tôn Chấn, ngươi có ý gì? Sao lại quát ta dừng lại?"



Tôn Chấn cũng không để ý tới hắn, kinh nghi bất định nhìn bạch y lão giả: "Tôn giá họ Ninh?"
Trong lòng thống hận mình vô cùng, làm sao lại đại ý như vậy chứ…



Đại môn, hai đạo nhân ảnh lướt tới giống như bay, mỗi người một chưởng, đánh cho hai tên thủ vệ còn chưa kịp phục hồi tinh thần bay ra ngoài, ngã xuống đất ngất xỉu. Sau đó Tôn Chấn chợt nghe thấy một người trong đó nói: "Bất Thông, xong chưa?"



"Lại còn phải hỏi…" Thanh âm vị Ninh Hải Giác này rất là đắc ý: "Ta đã xuất mã, lại còn không thành? Ta chính là đệ đệ Ninh Thiên Nhai… cái này gọi là chiến giả không cần chiến công hiển hách, một chiêu xuất thủ là hóa giải mọi chuyện trong bất tri bất giác…"



"Bớt nói nhẩm đi!" Thanh âm người nọ trầm ổn, nói: "Đều là những kẻ thân phận trọng yếu? Nhanh chóng đánh ngất xỉu rồi mang đi."



Ý thức Tôn Chấn cùng Điền Hữu Đức đến lúc này đã hoàn toàn đình chỉ, ngất đi.



Trước khi bất tỉnh, trong lòng còn đang suy nghĩ: "Xong rồi, đây là thứ độc gì? Không ngờ lại bá đạo như vậy. Chẳng lẽ là độc dược độc môn của vực ngoại thiên ma sao?"



Ba người mỗi người một tên, cắp theo Điền Hữu Đức, Tôn Chấn, Ngưu Đại Phát lao ra ngoài nhanh như chớp.



Một người thân hình khô ngô đi cuối cùng, vừa đi tới cửa liền dừng lại, lật tay rút ra một thanh đại đao, mạnh mẽ hoành ngang một đao, sau đó lập tức đút đao vào vỏ, nhanh chóng rời đi.



Ánh đao lóe lên, một đao ra, lập tức phân thành bảy tám đạo đao khí, giống như cuồng phong ập tới, chém tất cả mọi người trúng đọc trong đại viện thành hai mảnh.



Máu tươi đầm đìa.



Bóng người chợt lóe, ba người đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa!



Đợi đến khi đám cao thủ ở hậu viện chấp pháp đường chạy tới, nơi này đã hoàn toàn kết thúc, chỉ còn lại thi thể nằm ngổn ngang, vất vưởng khắp sân!



Không có một người sống!



Mọi người không nhịn được đều đưa mắt nhìn nhâu: Địch nhân cường đại bậc nào, không ngờ có thể tiêu diệt bao nhiêu cao thủ như vậy trong vô thanh vô tức?



Ba người Sở Dương trở về trong khách điếm.



Sở Dương tháo khăn che mặt xuống, thản nhiên nói: "Lập tức bắt đầu thẩm vân! Bất kể dùng thủ đoạn gì, nhất định phải cạy miệng ba người này ra cho ta!"