Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1209 : Kiếm bạo thương thiên Đông phương Tôn Liệt Dương
Ngày đăng: 03:07 22/04/20
Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL
Trong lòng Sở Dương cảm khái và đau đớn như bị đao xé.
"Vậy, theo ta được biết, sau cửu kiếp bổ thiên, Cửu Kiếp kiếm chủ vẫn còn sống. Hơn nữa còn phải sống tới mấy tháng hoặc lâu hơn mới thần bí biến mất... Đây là chuyện gì?" Sở Dương thấp giọng hỏi.
"Sau khi cửu kiếp tiến vào thông đạo, oán lực hộ thân, nhưng thông đạo chưa ổn định, cho nên phải qua một thời gian ngắn nữa, đợi đến khi bọn họ tiếp nhận cương phong tẩy lễ xong, huyết nhục và linh hôn kiếm chủ mới có thể phát huy công dụng." Tuyết Lệ Hàn nói: "Cho nên, sau khi các huynh đệ bị hắn giết, hắn còn phải chờ một thời gian ngắn nữa."
Sở Dương cười khổ, lòng như đao cắt.
Chẳng trách đồn đãi cửu kiếp đều bị bổ thiên, chẳng trách mỗi vị Cửu Kiếp kiếm chủ đều thần bí biến mất sau khi cửu kiếp bổ thiên... Chẳng trách!
Chính hắn cũng là Cửu Kiếp kiếm chủ.
Hơn nữa còn là vị Cửu Kiếp kiếm chủ cuối cùng. Tuy hắn không cần đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm tình bất đắc dĩ của bảy vị Cửu Kiếp kiếm chủ kia. xem tại TruyenFull.vn
Và cả thống khổ trong lòng bọn họ.
Cả đời cùng các huynh đệ nói cười, sóng vai phiêu bạt. Tới thời khắc tối hậu, lại phải đưa ra lựa chọn tàn nhẫn như vậy.
Lựa chọn cũng không khó, thậm chí rất dễ dàng. Đó chính là hi sinh bản thân thành toàn cho các huynh đệ. Cho dù lưng chịu vạn cổ bêu danh, nhưng trong lòng cũng thoải mái.
Nhưng nan đề lớn nhất lại là... phải đích thân hủy diệt thân thể và sinh mệnh các huynh đệ.
Tuy đã biết rõ bọn họ sẽ sống lại ở bên kia, cũng bởi vì mình hi sinh mà nhận được lực lượng cường đại, nhưng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, dù sao cũng phải tự tay phá hủy thân thể những huynh đệ từng đồng cam cộng khổ với mình.
Hơn nữa, tàn khốc nhất chính là, sau khi giết chết huynh đệ mình, mỗi một vị Cửu Kiếp kiếm chủ đều phải sống thêm một thời gian ngắn, mới có thể hủy diệt bản thân. Trong khoảng thời gian đó, bọn họ phải sống thế nào đây?
Sống như thế nào?
Chỉ sợ trái tim đã hoàn toàn vỡ nát rồi. Nhưng hắn còn gắng gượng, gượng đến khi huynh đệ cần mình mới hiến ra tất cả bản thân. Nỗi đau trong lòng, ai có thể hiểu?
Sở Dương nghĩ tới bản thân: Nếu có một ngày, phải đích tay dùng thủ pháp tàn khốc nhất giết chết Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Mạc Thiên Cơ... Mình sẽ thế nào đây?
"Cút!" Tuyết Lệ Hàn cười mắng một tiếng: "Ngươi học được của ai cái da mặt dày như vậy? Kiếp trước ngươi đâu có bộ dạng như vậy?"
Sở Dương ngượng ngùng cười: "Kiếp này không phải càng đẹp trai hơn kiếp trước sao...."
Tuyết Lệ Hàn tắt tiếng đứng lên: "Nếu ngươi không hỏi gì nữa thì ta đi đây. Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, chờ ngươi tới.
"Đợi một chút Sở Dương vội vàng ngăn lại: "Không phải nói, sau khi thiên địa phong bế, Cửu Kiếp kiếm lại có quyền ra vào tự do tam trọng thiên một lần sao? Ta làm sao lại không có?"
Tuyết Lệ Hàn hừ một tiếng, nói: "Chờ đến khi người tìm được đoạn thứ năm ngươi sẽ có một cơ hội ra vào tự do. Thời gian ba tháng, phải trở về! Đây là quyền lợi một lần duy nhất. Những thứ khác, phải chờ tới khi lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu."
"Thì ra là thế." Sở Dương hết sạch lo lắng, dõi mắt nhìn về phía Phong Lôi Thai cách đó ngàn dặm, lòng ngứa ngáy vô cùng.
Bây giờ đoạt lấy, chẳng phải là mình có thể xuống dưới đó?
Nhớ tới đám người Cố Độc Hành, Mạc Thiên Cơ, Ngạo Tà Vân, trong lòng Sở Dương lại kích động, nhớ tới Tần Bảo Thiện...
Trong lòng Sở Dương lại cảm thấy phúc tạp. Nhớ tới mình thậm chí còn chưa từng gặp mặt nhi tử...
Sở Dương lại nhớ tới tình cảnh kết nghĩa với phụ thân Sở Phi Lăng...Mẹ nó, nói thế nào cũng phải gặp nhi tử. Bằng không mười mấy hai mươi năm sau, mình lại kết bái với nhi tử thì đúng là lỗ lớn rồi....
"Không còn việc gì nữa chứ?" Tuyết Lệ Hàn có chút bất đắc dĩ.
"Đương nhiên có chuyện." Sở Dương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cái này dễ uống, lưu lại cho ta đi. Dạy ta pha thế nào luôn...."
"Ngươi muốn? Không ngờ còn muốn rượu cao nguyên gốc? Chưa pha loãng?" Tuyết Lệ Hàn thật sự có chút chấn kinh nhìn vị tiểu huynh đệ của mình.
"Đúng." Sở Dương thản nhiên như không: "Ngươi cũng từng nói, chúng ta là bằng hữu. Của bằng hữu tức là của mình, huống chi là mấy chén rượu? Thế nào, ngươi nhỏ mọn như vậy à? Ngươi có cho hay không? Hay là để ta tới cướp?"
Nói xong liền vênh mặt trợn mắt, sắn tay áo, xem bộ dáng không ngờ chuẩn bị cướp trên giàn mướp.
Tựa hồ hắn căn bản không cân nhắc tới chuyện mình có đoạt được hay không.