Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1211 : Lão tử làm!

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL



Một tia tử khí này từ đâu ra?



Sở Dương có chút mơ hồ.



Đúng ra, mình hiện giờ mỗi ngày đều ở trong Cửu Kiếp không gian hấp thu Hồng Mông Tử Khí, toàn bộ kinh mạch có đôi lúc cũng biến thành màu tử sắc, uy lực cảm giác cũng lớn hơn rất nhiều.



Nhung trong khí hải đan điền, lại chưa từng xuất hiện bao giờ.



Hiện giờ, cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Hơn nữa còn có một tia yếu ớt gần như không thể phát hiện.



"Kiếm linh, ngươi có ở đó không?" Sở Dương hỏi. Từ khi Tuyết Lệ Hàn xuất hiện, kiếm linh chẳng biết tại sao lại im lặng không nói một lời.



"Ta đây." kiếm linh tôn kính hỏi: "Chủ thượng đi rồi sao?"



"Sớm cút đi rồi." Sở Dương hừ hừ, đối với kẻ keo kiệt nào đó vẫn còn chút tức giận.



Lúc này kiếm linh mới có chút thoải mái, nói: "Ngươi thì biết cái chim gì?" Đột nhiên kinh hô một tiếng: "Đây... đây không phải là thiên phẩm rượu của chủ thượng sao? Đây chẳng lẽ là Thủy Hỏa ngọc của chủ thượng... ngươi... chủ thượng thế nào lại cho ngươi nhiều thứ như vậy?"



Sở Dương vênh mặt nói: "Ta muốn, hắn có thể không cho sao?"



Kiếm linh hít một hơi lạnh thật sâu: "Theo ta được biết, Thủy Hỏa ngọc có lẽ còn từng tặng cho người khác, nhưng thiên phẩm rượu lại chưa từng có người uống qua... Ahhhhh, còn có Càn Khôn hồ..."



"Ồ, Càn Khôn hồ?" Sở Dương cười nhạt: "Chỉ là một cái bầu rượu hơi lớn mà thôi."



"Đó là tu vi ngươi không đủ!" Kiếm linh dùng một loại ánh mắt người thành phố xem thường nhà quê nhìn Sở Dương: "Càn Khôn hồ ít nhất cũng phải chứa được cả một cái Cửu Trọng Thiên đại lục. Trong mắt ngươi không ngờ chỉ là một bầu rượu hơi lớn..."



"Ồ, thì ra là do vấn đề tu vi." Sở Dương xấu hổ nói: "Ta còn tưởng chỉ là một bầu rượu hơi lớn...."



"Với thần thông của chủ thượng, sao lại mang theo người một cái bầu rượu được?" Kiếm linh bất mãn nói.
"Nói như vậy, tên Tuyết Lệ Hàn kia tạo bộ Cửu Trọng Thiên thần công này, thuần thúy chỉ là hãm hại ta!" Sở Dương đang chán nản, đột nhiên lại đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi.



"Hẳn là không phải." Kiểm linh trù trừ một chút, nói: "Theo ta được biết... chủ thượng cũng không chế ra được công pháp cường đại như thế."



"Công pháp cường đại?" Sở Dương cười thảm một tiếng: "Có mà là công pháp giết con mẹ nó người! Vạn ức... ta nghĩ tới một chút mà cũng muốn phát điên rồi."



Kiếm linh trầm ngâm một chút, nói: "Bộ công pháp này kỳ diệu ở chỗ, khi ngươi chưa kiếm đủ Hồng Mông chân ti, nó vẫn như cũ có thể phát huy uy lực bình thường. Nhưng chỉ cần ngươi kiếm đủ rồi, lại lập tức có thể thoát thai hoán cốt."



"Từ xưa tới nay, chưa từng nghe qua có công pháp nào như vậy. Hơn nữa, chỗ kì diệu nhất chính là, công pháp được số hóa hoàn toàn, khiến cho ngươi lúc nào cũng biết mình đang ở điểm nào... hơn nữa, không có mục tiêu cuối cùng."



Kiếm linh nói: "Cho nên, công pháp này hẳn là do hai vị đại năng kia sáng chế trong trận chiến quét ngang thương khung khi xưa!" Tinh thần Sở Dương chấn động: "Ngươi nói gì?"



"Nếu ta phỏng đoán không sai, bộ công pháp này, chính là một bộ công pháp cường dại nhất từ xưa tới nay!" Kiếm linh nói: "Độc nhất vô nhị."



Sở Dương cười hắc hắc: "Nói như vậy, trong lòng ta cũng được an ủi một chút. Chỉ là, phải kiếm đủ Hồng Mông chân ti... Mà kiếm đâu ra nhiều Hồng Mông Tử Khí như vậy?"



Kiếm linh chậm rãi nói: "Từ xa xưa đã có truyền thuyết: Thiên có điểm cực. Ở Cửu Trọng Thiên đại lục này nhìn không tới, nhưng ở một số nơi hung hiểm phong ấn trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, chỉ cần vượt qua, là có thể chạm tới cực của thiên. Ở cực của thiên, chính là Hồng Mông. Mênh mông vô bờ, tất cả đều là Hồng Mông tử khí! Tất cả đều là sinh mệnh bản nguyên!"



Hai mắt Sở Dương sáng ngời, lại nghe kiếm linh có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng ta cũng chỉ nghe nói... chưa tận mắt nhìn thấy."



Ánh mắt Sở Dương lại ảm đạm đi: "Mẹ! Ngươi nói cứ như không! "



Kiếm linh chớp chớp mắt: "Bây giờ sao đây?"



Sở Dương hít thật sâu một hơi, lại thở dài một hơi, lại hung hăng hít một hơi, thổi phồng hết cả phổi mình lên, lá gan vào giờ khắc này tựa hồ cũng lớn lên theo, hung tợn nói: "Còn có thể sao nữa? Làm!"



"Làm?" Kiếm linh nghi hoặc hỏi.



"Đúng! Chính là làm!" Sở Dương lộ ra một nụ cười nghiến răng nghiến lợi, vẫn ngẩng đầu lên, dùng một loại thanh âm gần như muốn gầm lên: "Lão tử làm!"