Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1212 : Tâm Sở Dương

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL



Sở Dương im lặng đứng trên đỉnh núi.



Đại tuyết khôn cùng bao phủ toàn bộ không trung. Thế gian mênh mông, tựa như cũng chỉ còn lại một mình hắn.



Hắn cứ đứng đó, nhìn ngọn núi đối diện, đã được một đêm rồi.



Hắn vẫn đứng chỗ này, không hề suy chuyển. Một một ai biết, trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.



Đối diện chính là Phong Lôi thai.



Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm ở nơi này.



Kiếp trước, Sở Dương cũng đã nuốt hận ở nơi này.



Ở nơi này, dùng máu trong tim ta, phá hủy vạn kiếp, khiến cho thời gian nghịch lưu, hết thảy bắt đầu lại từ đầu.



Nhưng nơi này, cũng là giấc mộng đau đớn nhất của hắn.



Ở nơi này, hắn đã gặp phải sự phản bội đau đớn nhất một kiếp. Chí hữu một đời Mạc Thiên Cơ, ở nơi này, vì muội muội đã phục giết mình. Cái bẫy đó đối với mình mà nói, thiên y vô phùng.



Đó lần đầu tiên Sở Dương cảm nhận được sự lợi hại của Mạc Thiên Cơ thần bàn quỷ tính, và cũng là một lần cuối cùng.



Mãi cho tới sau khi sống lại, Sở Dương mới chính thức hiểu ra, Mạc Thiên Cơ sở dĩ giết mình, chính là vì muội muội hắn, Mạc Khinh Vũ!



Khinh Vũ!



Sở Dương đứng giữa tuyết trắng đầy trời, tựa hồ lại nhìn thấy Khinh Vũ kiếp trước. Một thân hồng y, đứng giữa đại tuyết liên tục không ngừng, nhẹ nhàng nhảy múa.



Ánh mắt thê lương, dung mạo thê diễm.



"Sở Dương, kiếp này, ta chỉ múa vì một mình ngươi thôi."



Đó là lần đầu tiên Khinh Vũ múa vì mình.



Nhất vũ tâm đã say. ( vũ = múa)



Kiếp này vì quân mà vũ, ngàn năm tâm không đổi, vạn chết không oán hận.
Gật đầu, nén cảm xúc xuống đáy lòng, nói: "Đi thôi, chúng ta đi Phong Lôi thai."



Kiếm linh phát ra một tiếng cười không rõ ý nghĩa, nhàng nhàng lướt theo Sở Dương. Hai bóng người nhẹ nhàng bay lên, hướng về phía đỉnh núi đối diện, lăng không mà bay tới.



Cửu Trọng Thiên, Vân Hải, Phong Lôi Thai, Nhất Tuyến Thiên!



Cửu Trọng Thiên Tây Bắc, đệ nhất tuyết địa! Thượng khả tiếp phong lôi, xuất nhập nhất tuyến thiên!



Sở Dương rốt cuộc cũng tới Phong Lôi sơn.



Trong truyền thuyết xa xưa, đây chính là nơi Phong thần cùng Lôi thần quyết chiến. Nghe nói lúc đó hai vị thần đại chiến mấy tháng, bất phân thắng bại. Về sau, hai người bắt tay giảng hòa, nhưng lại chia cả ngọn núi thành hai nửa.



Ở giữa là một vách núi rộng mười trượng, dài mấy trăm trượng. Vách núi hai bên đều dựng đứng, thẳng tắp cho tới tận đáy.



Vách núi này, chính là đệ nhất kỳ cảnh Cửu Trọng Thiên Tây Bắc - Nhất Tuyến Thiên.



Nếu như đứng dưới vách núi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ khi có vạn dặm trời quang, mới có thể nhìn thấy được Nhất Tuyến Thiên Quang! Nếu như ở giữa có bất cứ ngăn trở nào, vậy lại nhìn không thấy.



Nhưng bao nhiêu năm qua, ở trên hai vách núi dựng đứng này, thậm chí ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc được.



Vách núi bên này chính là cuồng phong gào thét. Vách núi bên kia quanh năm ẩn hiện tiếng sấm.



Ở chính giữa vách núi, lại có một cây cột đá thẳng tắp, dựng thẳng từ dưới đáy mà lên, cao vạn trượng mà chỉ có đường kính ba trượng. Từ trên xuống dưới, tròn xoe.



Đây vốn là chuyện tuyệt đối không thể xuất hiện.



Cao như vậy, bán kính như vậy, đừng nói là đá, cho dù là tinh thần thiết, chỉ sợ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bật cả gốc. Nhưng cây cột đá này vẫn đứng sừng sững nơi này, mấy chục vạn năm lù lù bất động.



Ở trên đỉnh cao nhất cột đá, lại lớn ra một chút, nối liền hai vách núi lại với nhau. Ở trên vách núi Nhất Tuyến Thiên này, bỗng không dựng lên một cái thạch thai.



Chu vi hơn mười trượng.



Giống như hai cự nhân đang giằng co, muốn chiến đấu, nhưng lại có một người gầy gò đứng giữa, vươn hai cánh tay, tách hai người ra.



Tòa thạch thai này nối liền hai vách núi, nhưng lại khiến bản thân nó, một bên tiếng gió vù vù, như bão táp gió lốc, bên kia lại không có một chút tiếng gió, chỉ có tiếng sấm ẩn hiện, điện quang chớp động.



Đây chính là lai lịch Phong Lôi thai!