Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1249 : Đế vương chi tâm, nữ nhân chi nhu
Ngày đăng: 03:07 22/04/20
"Ha ha...." Thiết Bổ Thiên cũng không hề nói rõ ràng, chỉ cười một tiếng không rõ ý tứ hàm xúc ra sao, sao: "Ngay cả ngươi... cũng coi thân nhân của mình là quan trọng nhất...."
Lan Mai Tiên bán rẻ đệ tử của mình, chí là vì gia tộc của nàng, thân nhân của nàng.
"Ta chỉ có chút thương tâm, cũng không trách nàng, thật đó." Thiết Bổ Thiên mỉm cười chua xót, nép mình vào trong lồng ngực Sở Dương, nghe tiếng tim đập hữu lực, thầm nghĩ: Thật sự không thể trách nàng, nếu có một ngày Sở Dương và hài tử gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ vì thân nhân của mình mà liều mạng...."
Trong lòng nàng chua xót nghĩ: Sư phụ, ta không trách ngươi. Chúng tađ ều là nữ nhân! Chỉ là, ngươi không nên để bọn hắn giết Ảnh Tử!
"Ngươi không thể nán lại đây phải không?" Thiết Bổ Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, ta chỉ có nán lại một tháng thời gian. Nhất định phải rời đi. Lần này, ta tạm thời khai mở thông đạo, chỉ có hai tháng thời gian thông hành." Sở Dương hít thật sâu một hơi: "Nếu muốn quay trở, chỉ sợ... phải đợi tới khi thông đạo Cửu Trọng Thiên hoàn toàn khai thông."
"Ừm...." Thiết Bổ Thiên ừm một tiếng, từ trong lòng hắn giãy ra, ngồi xuống ghế, Sở Dương cũng ngồi xuống đối diện với nàng...
"Ngươi... thật sự muốn ở lại đây?" Sở Dương thử hỏi.
Thiết Bổ Thiên khẽ gật đầu: "Đây chính là cơ nghiệp mà chúng ta cùng đốc sức dựng nên, cũng là giấc mộng của đời đời tổ tiên ta.... Trong thiên hạ này, trước khi có người thích hợp thay thế ta, ta sẽ phải ở nơi này!"
Nàng khẽ cười: "Sở Dương, nếu ta đi theo ngươi, ta có thể làm gì?"
Sở Dương đột nhiên bật cười.
Với tu vi của Thiết Bổ Thiên hiện giờ, nếu thật sự trở về với mình, nàng cũng không thể giúp mình được gì, chỉ có thể nhận sự bảo hộ của Sở gia, còn mình, vẫn phải bước chân vào giang hồ, hoàn thành giấc mộng của mình.
Nếu là như vậy, Thiết Bổ Thiên ở nơi này, và ở Sở gia, đối với mình, có gì khác biệt? Đều là chờ đợi cả thôi.
Nhưng đối với bản thân Thiết Bổ Thiên mà nói, ý nghĩa là hoàn toàn bất đồng.
"Ta có một giấc mộng." Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Ta muốn thiên hạ này, dưới sự trị vì của ta, vĩnh viễn không có thê nhi li tán! Vĩnh viễn không có chiến hỏa tiêu yên! Vĩnh viễn không có bi thương rơi lệ! Vĩnh viễn không có oan khuất mà chết! Vĩnh viễn không có người đói khổ lạnh lẽo!"
"Ta muốn con dân của ta, phải vui vẻ khoái hoạt! Ta muốn trong cương thổ của ta, bình an tường hòa! Ta muốn Hạ Tam Thiên này, khắp nơi đều vui vẻ!"
"Đây là giấc mộng của ta!"
Trong mắt Thiết Bổ Thiên tỏa ra hào quang: "Sở Dương, ngươi biết không, từ khi ta trở thành Bổ Thiên Thái Tử, ngày đêm gian khổ rèn luyện, khiến cho ta hoàn toàn lột xác trở thành một đế vương chân chính." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ta thích ta hiện tại."
Thật không biết khi gặp mặt,... nên xưng hô thế nào.
Trong lòng đang rối rắm thì nghe Sở Dương nói: "Đúng rồi, sau này ngươi gặp mẫu thân ta...A!
Còn chưa nói xong, đã bị Thiết Bổ Thiên vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng đá cho một cước, không khỏi gào rống thảm thiét.
Chỉ thấy Thiết Bổ Thiên đi như bỏ chạy, nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang, nhìn cước bộ, rõ ràng là bối rối vô cùng...
Sở Dương cười ha ha.
Buổi tối.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Thiết Bổ Thiên nhìn trong tẩm cung bỗng nhiên có thêm ba cái bồn tắm thật lớn, có chút khó hiểu. Lại nhìn thấy tất cả đều là nước ấm, hơi nước bốc lên nghi ngút, đầu óc càng thêm nghi hoặc.
Cho dù là tắm rửa, một cái bồn tắm lớn như vậy cũng đủ rồi.
Nào. Điềm Điềm, đêm nay, hai ta uống một chút rượu." Sở Dương lấy ra một cái bầu rượu, hai chén rượu, tiếp đó rót đầy chén.
Thiết Bổ Thiên có chút mơ hồ, cái bầu rượu này chỉ lớn bằng nắm tay, hẳn là là loại bỏ túi, hai chén rượu kia, cũng chỉ lớn bằng đầu ngón tay thôi.
"Bệ hạ, mời." Sở Dương thực kính cẩn nâng chén rượu lên.
"Ừm, coi như ngươi có chút nhãn lực." Thiết Bổ Thiên bày ra bộ dáng hoàng đế, ngông nghênh càm lấy chén rượu, một hơi cạn sạch. Nhíu mày, chén rượu này quá bé, gần như không cầm được. Rượu bên trong cũng chỉ có hơn mười giọt.
Đang suy nghĩ, đột nhiên trong đan điền bốc lên một cỗ nhiệt khí, trong nháy mắt đã truyền đi tứ chi bách hải, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cả người nóng muốn chết.
Hoàng đế bệ hạ nổi igận: "Ngươi ngươi... ngươi lại cho ta uống xuân dược?"
"Xuân dược?" Sở Dương trợn mắt líu lưỡi: " Ta hạ xuân dược ngươi làm gì?"
Đây chính là rượu cuả Tuyết Lệ Hàn. Sở Dương sợ Thiết Bổ Thiên chịu không nổi mới dùng Sinh Mệnh tuyền thủy pha loãng một chút.
"Chỉ là cái này... làm sao có thể như vậy?" Thiết Bổ Thiên còn chưa nói dứt lời đã mở trừng hai mắt mà nhìn. Nhìn thấy trên cánh tay mình, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tạp chất bị bài tiết ra ngoài, mùi tanh hôi bốc lên.