Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1271 : Hôn lễ tiến hành
Ngày đăng: 03:07 22/04/20
Chỉ nghe Ngạo Thiên Hành thành khẩn vô cùng nói: "Chư vị bằng hữu, Trung Tam thiên chúng ta, tuyệt đối không thể để con sâu làm rầu nồi canh như vậy tồn tại! Điều đó đối với tính mạng chúng ta là một loại uy hiếp, uy hiếp nghiêm trọng! Uy hiếp cực lớn! Vì sinh mệnh tài sản và an toàn của mọi người, phải loại bỏ tất cả những kẻ bất nhập lưu này!"
"Mọi người thấy có đúng không?" Ngạo Thiên Hành chính khí lẫm liệt hỏi.
Thần tình nghiêm nghị, ánh mắt lẫm liệt, nhìn cái tư thế, biểu tình, khẩu khí này, quả thực là một vị đại anh hùng, đại hào kiệt lòng mang nỗi khổ thiên hạ!
Mọi hành động, mọi lời nói, đều là suy nghĩ cho anh hùng thiên hạ!
Một câu này, trực tiếp khiến cho đám đông nghe mà sửng sốt!
Ngài cứ nói thẳng ra: chúng ta chỉ cần tốt, không cần không tốt! Hơn nữa, chỉ cần đỉnh cấp! Ngươi lấy không ra, cho ngươi đẹp mặt! Mà không những khiến ngươi đẹp mặt mà cả nhà ngươi cũng phải đẹp mặt!
Sở Dương ngồi một bên mà bội phục tới mức chỉ muốn vái hắn mấy cái! Ánh mắt nhìn Ngạo Thiên Hành giống như nhìn thần tiên vậy.
Đúng là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn! Hơn nữa, còn có thể dùng biểu tình tránh trời thương dân, thanh âm chính khí nghiêm nghị nhất để nói ra mấy câu vô sỉ!
Loại bản lĩnh này thật sự là đáng để cúng bái!
"Đúng!" Mọi người trong lòng rơi vệ, ngoài miệng vẫn phải điên cuồng trầm trồ khen ngợi!
"Tiếp theo, mời Cố các chủ biểu diễn cho chúng ta một chút chí tôn kiếm pháp, mọi người đồng ý không?" Ngạo Thiên Hành lớn tiếng hỏi.
"Hay!"
Lập tức hoan hô như sấm dậy!
Tu vi chí tôn thì phải xuất ra cho mọi người xem. Ngươi nói chí tôn thì là chí tôn hả?
Cho nên, điểm uy hiếp này là cần thiết. Tuy Cố Độc Hành cực kỳ không vui, nhưng vẫn bị đám huynh đệ tham tiền đẩy lên.
"Choang!" Hắc Long kiếm xuất khỏi vỏ.
Thương thương thương....
Vô số tiếng kiếm ngân vang lên. Bội kiếm bên hông mọi người đồng loạt xuất vỏ, trực tiếp nhảy ra giữa không trung, hàn quang lẫm liệt. Cảnh tượng này, quả thực là vạn kiếm khai hội!
Cố Độc Hành lạnh lùng bạt thân bay lên, lăng không chém một kiếm!
Gọn gàng dứt khoát.
Cố Vân Lan lão gia chủ thực trâu bò: Công công và lão trượng nhân hai đại nhân vật, đều bị một mình hắn cân hết.
Phụ mẫu nhà trai nhà gái đều bị một mình hắn kiêm nhiệm!
Khụ, cảnh tượng vĩ đại như thế, cho dù tuyệt đối không thể nói là khoáng cổ tuyệt kim thì cũng có thể nói là cổ kim hiếm thấy.
"Đồ cưới chuẩn bị xong chưa? Cái gì? Cái thứ này? Nữ nhi ta xuất giá, làm sao có thể sơ sài như vậy?"
"Tài lực chuẩn bị xong chưa? Cái gì? Chỉ từng này sao đủ? Nhi tử ta cưới vợ, từng này không phải quá mất mặt sao?"
Đám hạ nhân bị hắn thúc tới gà bay chó chạy đều oán thầm. Lão nhân gia ngài làm sao vậy? không phải là tay phải đưa tay trái cầm, sau đó lại tay trái giao tay phải nhận sao? Bất kể là đồ cưới hay là lễ hỏi, đều là bản thân ngài xuất hầu bao, sau đó cuối cùng lại chui vào túi ngài...
Thật sự là không thể hiểu nổi!
Nhưng phản ứng của mọi người cũng chỉ là phản ứng của mọi người, Cố lão gia chủ vẫn làm không biết mệt!
Một ngày sau, bắt đầu có hạ khách lục tục kéo đến, thế là Cố thị gia tộc lại càng bận bịu.
Lại qua mấy ngày, chuẩn tân lang và chuẩn tân nương rốt cuộc cũng về tới nhà. Vừa về đã bị Cố lão gia chủ nhảy dựng lên mắng to một hồi: "Đây là thành thân! Các ngươi tưởng là dọn nhà hả! Đồ hỗn trướng! Từ lúc quyết định đến lúc tổ chức chỉ có bảy ngày! Các ngươi muốn mệt chết lão tử!"
"Hơn nữa còn phát ra thông báo mất mặt như thế! Ngoại nhân còn tưởng Cố thị gia tộc chúng ta quá nghèo đói, mượn thành thân để kiếm chác! Đứa nào nghĩ ra vậy hả? Lão phu sắp xấu hổ chết rồi, chỉ muốn nhét đầu vào trong đũng quần...."
"Còn chưa cút vào nhà thay quần áo, đứng ngây ngẩn ra đó làm gì hả?"
Sau đó mới bắt đầu quay sang, sắc mặt hiền hòa cười ha ahr: "Ai nha nha, các vị hiền chất tới rồi. Mời vào bên trong. Ha ha ha.. Chư vị tới rất đúng lúc. Ừm, cùng vui cùng vui... Ha ha ha ha... Đâu có đâu có, khách khí khách khí... Mệt? Ta thế nào lại mệt? Ta cao hứng còn không kịp nữa là. Oa ha ha ha...."
Nhìn Cố lão đầu mặt đầy hồng quang, rõ ràng hưng phấn đến mức tinh thần thác loạn rồi, đám huynh đệ miệng môi co quắp cả nửa ngày. Say mấy câu khách sáo, đều phát hiện vị lão nhân trước mặt này quá trâu bò, ngay cả kẻ hay ba hoa khoác lác nhất như Kỷ Mặc và La Khắc Địch, không ngờ cũng chẳng rặn ra được câu nào...
Cả đám xám xịt tiến vào Cố thị sơn trang.
Bắt đầu từ hôm đó, càng ngày càng náo nhiệt, càng lúc càng ầm ĩ! Số người tới mỗi ngày cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Phòng khách của Cố thị gia tộc hoàn toàn không đủ dùng, thế là bao tất cả khách điếm bản địa, nhưng vẫn còn thiếu quá nhiều. Sau đó, Cố gia chủ dứt khoát ra lệnh, san bằng mấy trăm dặm rừng cây, đóng lều đóng trại.
Lập tức, địa bàn của Cố thị gia tộc đã biến thành ngàn dặm thảo nguyên của dân du mục. Nhưng cho dù như vậy, vẫn cung không đủ cầu.
Có Sở Dương, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, La Khắc Địch, Kỷ Mặc năm người đảm nhiệm giám khảo, Thiên tài địa bảo nghiệm thu tiểu tổ bắt đầu ầm ầm ĩ ĩ khai trương rồi....