Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1334 : Mộ địa kinh hồn

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Tất cả mọi người đều phát hiện, tu vi của mình đã đạt tới mức độ sắp đột phá rồi! Hơn nữa, nguyên khí trong cơ thể mênh mông cuồn cuộn, có thể xông quan bất cứ lúc nào.



Bình cảnh vốn không gì phá nổi, không ngờ đã xuất hiện sơ hở loang lổ.



Tại sao có thể như vậy?



Chẳng lẽ đào đá trong lòng đất, cũng có thể gia tăng tu vi?



Tất cả mọi người đều không hiểu chút nào.



Buồn bực nhất đương nhiên là Sở Dương: "Bà nội nó! Đào đá không ngờ cũng tăng lên một phẩm tu vi chí tôn? Cái này..."



Tất cả mọi người kích động đến run rẩy.



Chẳng lẽ là thật?



Lập tức, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía địa đạo đen ngòm đều sáng rực lên.



Đào đá không ngờ cũng có thể gia tăng tu vi.



Ở nơi này đương nhiên không thể đột phá, một khi đột phá, động tĩnh không nhỏ. cho nên tất cả mọi người cũng chỉ có thể áp chế. Nhưng mọi người đều tuyệt đối nắm chắc, bình cảnh đã phá vỡ! Chỉ cần ra ngoài một cái, là lập tức trở thành chí tôn nhị phẩm rồi!



Trong lòng cao hứng, sức mạnh của mọi người lập tức tăng vọt!



Lập tức liều mạng đào hầm rồi.



Trong lòng Sở Dương cười thầm, nhưng trên mặt lại nghiêm túc vô cùng.



Công lực tăng vọt, đương nhiên không phải không có lý do.



Sở Dương phi thường cẩn thận pha thêm một chén nhỏ tiên tửu của Tuyết Lệ Hàn vào rượu mà mọi người uống hàng ngày. Cho dù cẩn thận thưởng thức, cũng không thể nhận ra được. Nhưng tu vi lại càng ngày càng hùng hậu hơn. Trong hai tháng... tăng lên một phẩm tu vi, cũng không có gì là lạ.



Nhất là.... một ngày, mọi người đều chạm tới điểm tới hạn mấy lần.



Nhưng Sở Dương tuyệt đối không ngờ được chuyện tình phát sinh sau này...



Cho tới sau này, mấy người tới Đông Nam rồi, tạm thời không có chiến sự, tu vi chậm chạp không thể đột phá, mấy tên này không ngờ nổi hứng, chạy đi đào địa đạo điên cuồng...



Khiến cho địa đạo Bình Sa Lĩnh thông đi bốn phương tám hướng, đợi đến khi Sở Dương trở lại Đông Nam, mới phát hiện địa đạo dưới Bình Sa Lĩnh đã biến thành mê cung rồi...



Khụ, đó là chuyện này sau này, không nói tới nữa!



Chín con chuột cần cù chăm chỉ làm việc dưới đất, quên cả thời gian trôi qua....




"Ta fuk. Cái mùi gì vậy...." Quái vật ở dưới đất oán giận: "không phải đào được nhà xí chứ?"



"Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?" Một con quái vật khác hỏi.



"Fuk, chui ra nhìn không phải là biết sao?"



"Vạn nhất bị đống phân rơi vào đầu thì sao? Cái thứ đó thối lắm đó...."



Nghe tới đây, Lăng Hàn Vũ Lăng tứ gia hạ thân tiền hậu cùng phun ra....



Má ơi....



"Ngươi lên trước đi..."



"Không, ngươi lên trước đi...."



Trên mặt đất, một bàn tay đen kịt kèm theo nửa cánh tay lay động kịch liệt...



Lăng Hàn Vũ ngồi phệt mông xuống đất, trực tiếp phát điên rồi.



Một thanh âm mắng: "Cùng ra đi!"



Lập tức, trước ánh mắt kinh hoàng của Lăng Hàn Vũ, một cái đầu người đen thui phốc một tiếng, từ trong mồ chui ra!



Gương mặt đen thui, tóc đầu dính lại với nhau, quái hình quái trạng, chỉ có hai tròng mắt là hắc bạch phân minh!



Đầu người vừa thò ra, lập tức nhìn thẳng về phía Lăng Hàn Vũ đang ngồi phệt mông dưới đất.



"Ta fuk! Dọa ta nhảy dựng lên! Nơi này còn có một người sống!" Cái đầu người trọc lóc trên mặt đất này nói, bên kia, bàn tay trơ trụi không ngờ vẫy vẫy, hỏi: "Tiểu tử, ngươi là ai?"



"Ta là... mụ mụ... mụ mụ... mụ mụ...." Lăng Hàn Vũ khóc rống lên, đột nhiên chảy nước mắt giàn dụa: "Đừng ăn ta...."



Cái đầu người này trừng hai mắt lên, kinh ngạc nhìn tên tiểu tử này, đột nhiên giận tím mặt: "Ngươi gọi là ai mụ mụ?"



Phía dưới một thanh âm kinh ngạc nói: "Còn có chuyện như vậy?"



Lập tức, phốc một tiếng, bên cạnh lại mọc ra một cái đầu người, hai cái đầu người song song trên mặt đất, nhìn Lăng Hàn Vũ, soi mói: "Tiểu tử này kêu ngươi là mụ mụ? Ha ha ha... còn có chuyện này?"



"Ta xem nào, để ta xem nào...."



Tiếp đó, phốc phốc phốc, trên mặt đất mộ địa liên tục mọc ra đầu người....