Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1336 : Chí tôn Truy Phong đội

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Mọi người nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều có chút không nỡ.



Trong khoảng thời gian này cùng chung hoạn nạn, nhất là trong khoảng thời gian dưới địa đạo, mọi người gắn bó với nhau. Nhưng ngày tháng không ánh mặt trời đó, ở trong lòng mọi người lại là những hồi ức đáng nhớ nhất.



Bởi vì những ngày tháng đó là thuần thúy nhất. Ngay cả ngẫu nhiên lục đục với nhau cũng không có!



Có, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau đơn thuần nhất.



Giờ phút này bỗng chia tay, trong lòng tất cả mọi người đều không rõ có tư vị gì.



"Ta sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện bên phía chấp pháp giả." Hình Nhất trịnh trọng nói: "Sau đó đi Đông Nam tìm các ngươi."



"Chớ quên lời ta nói." Sở Dương mỉm cười.



"Đó là đương nhiên."



Sở Dương nói: "Còn có một việc, các ngươi phải cẩn thận.... Dù sao, tuy các ngươi chấp hành nguyện vọng của Lãng thủ tọa, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là phản bội chấp pháp giả..."



"Chúng ta hiểu được." Bốn người Hình Nhất trịnh trọng gật đầu.



"Thượng lộ bình an!" Vạn Nhân Kiệt nói. Thành Độc Ảnh cùng Ngụy Vô Nhan, Bao Bất Hoàn cùng ôm quyền.



Hình NHất chậm rãi nhấc tay lên, ôm quyền hành lễ: "Các vị huynh đệ bảo trọng!"



Nói xong, nhìn Ngụy Vô Nhan: "Lão Ngụy, đừng có chết! Ngươi ko nỡ bỏ thê nhi ngươi, nhưng các huynh đệ cũng ko nỡ bỏ ngươi.."



Sắc mặt Ngụy Vô Nhan cứng đờ, cười gượng một tiếng: "Thượng lộ bình an! Bảo trọng!"



"Lần sau tái kiến, không say không về!"



Bốn người cười ha ha, xoay người mà đi.



Giống như một cơn gió nhẹ thổi qua đại địa, nháy mắt đã không tháy bóng dáng tăm hơi...



Sở Dương cùng đám người Ngụy Vô Nhan đứng trên gò núi, nhìn thân ảnh bốn người chậm rãi biến mất nơi chân trời, đều im lặng không nói gì.



"Ngụy huynh, ngươi... cảm thấy thế nào?"
Thích ra sao thì ra...



Năm người một đường tiến nhanh, giờ phút này đã thoát khỏi vòng vây của Lệ gia, tất cả mọi người không có gì cố kỵ, hơn nữa hiện tại lại đều tăng lên một phẩm tu vi, đều muốn thử nghiệm xem.



Cho nên đoạn đường này tiến lên, thật sự là truy phong điên chớp!



Bất quá chỉ tới buổi trưa, một ngàn ba trăm dặm đường đã rớt lại đằng sau lưng.



Phía trước có núi, cao ngất trong mây.



Có một ngã rẽ, một hướng Đông Nam, một hướng trung ương.



Tới thời khắc chia tay.



Ngụy Vô Nhan cười cười, chỉ một ngón tay, nói: "Ta nhớ ở phía trước có một quán rượu nhỏ. Sở Dương, chúng ta cũng không vội nhất thời. Uống một trận chia tay, thế nào?"



Ba người Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh và Bao Bất Hoàn đều cùng phụ họa.



Sở Dương mỉm cười, nói: "Được!"



Năm người cười ha ha, đồng thời tung người lên, bay thẳng về phía trước.



Bỗng nhiên, ở ngay phương hướng mà mọi người tiến đến, đột nhiên có những tiếng vó như sấm, ẩn ước truyền đến. Xem ra có một đại đội nhân mã đang tiến đến.



Năm người đồng thời có chút kinh ngạc: Người tới là ai? Lại có thanh thế cường đại như thế? Hơn nữa, thanh âm này cũng không gống tiếng vó ngựa?



Sắc mặt Vạn Nhân Kiệt đột nhiên biến đổi,nói: "Chẳng lẽ đây là Truy Phong thú đang phóng nước đại? Nếu là vậy, người tới, chẳng lẽ là Chí Tôn Truy Phong đội của Trần gia?"



"Chí tôn Truy Phong đội?" Sở Dương nhíu mày, có ý tứ gì?



"Cửu đại gia tộc, chỉ có Trần gia năm đó từng có một vị tổ tiên cơ duyên xảo hợp đoạt được pháp môn bí thuật thuần hóa linh thú. Xuất động vô số nhân thủ, hoặc là mua, hoặc là bắt, thu nạp một số lượng lớn bát cấp linh thú Truy Phong thú, thuần hóa làm tọa kỵ!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



"Tương truyền, vị tổ tiên của Trần gia kia cũng vì thuần hóa đám linh thú này mà tiêu hao hết thọ nguyên, vĩnh biệt cõi đời. Từ đó về sau, Trần gia không một ai có bổn sự kỳ lạ này nữa... Vì thế, Truy Phong thú của Trần gia lại càng thêm trân quý. Về sau, bị che giấu đi. Nghe nói, tu vi chí tôn trở lên mới có tư cách khống chế Truy Phong thú..."



Vạn Nhân Kiệt giải thích: "Hiện giờ, nghe động tĩnh, ít nhất cũng phải có một trăm Truy Phong thú tiến đến... Chẳng lẽ Trần gia xuất động quy mô chí tôn đi Tây Bắc rồi?"