Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1353 : Cứu tinh

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Nhìn hai đạo kiếm quang càng ngày càng gần, trên mặt bốn vị chí tôn đều lộ ra thần sắc sảng khoái giống như mèo vờn chuột. Các ngươi liều mạng chạy như điên, nhưng đâu có tưởng được, con đường mà các ngươi cho rằng là cơ hội lớn nhất để chạy trốn, lại chính là mồ chôn các ngươi?



Kiếm quang càng ngày càng gần rồi.



Bốn vị chí tôn đã chuẩn bị xuất thủ!



Một khi xuất thủ, chính là một kích lôi đình!



Thậm chí, Sở Dương cùng Dạ Túy cũng đã phát hiện khí tức của đối phương, nhưng giờ khắc này, hai người đều không có biện pháp nào.



Chỉ cần nhập sơn, dựa vào sự quen thuộc đối với tòa Bảo Tháp sơn này, Dạ Túy có chín thành nắm chắc sẽ thoát được truy binh! Nhưng đối phương đã chờ sẵn ở trước sơn khẩu.



Mình căn bản vào không được!



Bảo Tháp sơn là tồn tại gì, bản thân Dạ Túy cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết, ngọn núi này ẩn chứa vô số đại bí mật. Lão tổ tông nhà mình thường xuyên vào trong Bảo Tháp sơn bế quan. Trong khoảng thời gian xuất quan, mặc dù ở trong nhà cũng thường xuyên cho người chú ý tới động tĩnh bên này.



Nhưng thủy chung không hề nói, nơi này có cái gì.



Dạ Túy đã từng tới Bảo Tháp sơn này. Hơn nữa, một vận rất trọng yếu đối với hắn, cũng là lấy được từ tầng thứ tư của Bảo Tháp sơn.



Có một lần, Dạ Túy suýt chút nữa chết ở bên trong.



Nhưng Dạ Túy cho rằng, lần đó có chết cũng đáng!



Bởi vì sau này, hắn từng Bảo Tháp sơn mấy chục lần, nhưng vẫn không thể tìm lại cái địa phương kỳ diệu kia!



Chuyện này chôn sâu trong đáy lòng Dạ Túy, trở thành tiếc nuối lớn nhất của hắn, cũng trở thành tâm nguyện lớn nhất của hắn!



....



Lần đầu tiên Sở Dương nhìn thấy Bảo Tháp sơn, vẻ mặt thực kỳ diệu.



Hắn dám đánh cược, dùng tất cả gia tài của mình đánh cược, thậm chí đặt luôn cả Cửu Kiếp kiếm vào. Khi mình từ phương bắc tới, tuyệt đối tuyệt đối, không hề phát hiện ra ngọn núi này!



Mình từ phương bắc mà tới.



Nhưng ngọn núi này, lại ở phía đông bắc, cách nhau bất quá trên dưới một trăm dặm.



Một tòa sơn mạch thần bí tràn ngập sương mù, cao vút trong mây như vậy, không ngờ mình lại không phát hiện ra?
Bốn vị chí tôn cùng lộ ra nụ cười trào phúng: "Dạ đại công tử đang sai sử chúng ta? Xin lỗi, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi hiện tại còn có tư cách ra lệnh cho chúng ta sao?"



Dạ Túy thét dài một tiếng, quát: "Tập trung một chỗ, đột phá!"



Tuy Sở Dương hiện tại cực kỳ khinh bỉ hắn, bực mình với hắn, gần như muốn đưa tay bóp chết tươi hắn, nhưng không thể không thừa nhận, đây chính là phương án tốt nhất trước mắt!



Tuy cũng là phương án tất chết!



Nhưng so với các phương án khác, đều tốt hơn một chút.



Mũi kiếm hai người cùng rung động, ngay sau đó, khí tức của trường kiếm chí tôn đột nhiên bạo phát, bùng nổ, bạo liệt!



Hai đạo kiếm quang dung hợp thành một, không ngờ phát ra khí lưu sí bạch sắc giống như kiếm cương, tiếp đó hai người một trái một phải tung người bay lên, mũi kiếm ở phía trước, thân thể ở đằng sau, hướng về phía khe hở giữa bốn người mà vọt tới.



Đối diện, bốn vị chí tôn cùng cười ha hả, rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị nghênh chiến!



Đúng vào lúc này, nụ cười trên mặt bốn người đột nhiên cứng lại!



Trường kiếm laon đao vừa rút ra vỏ đao vỏ kiếm, nhưng rút ra được một nửa, lại không thể nào rút tiếp được nữa.



Giờ phút này, bốn người đều cảm thấy, đột nhiên từ phía trên tràn xuống một cỗ lực lượng hùng hậu cuồng mãnh, giống như cả bầu trời giờ khắc này đều đổ sụp xuống, đè lên vai của mình.



Sau đó cỗ lực lượng mạnh mẽ này ngưng kết trên đầu vai của mình, sau đó, toàn bộ thân thể mình, đến ngón tay cũng không nghe theo lệnh của mình nữa.



Hoàn toàn cứng ngắc!



Chẳng những không thể rút kiếm không thể di động, hơn nữa ngay cả nụ cười trên mặt cũng không thể thay đổi mảy may!



Cứ như duy trì khí thế bức nhân, vẫn duy trì tư thế cao thủ chiến đấu, phong độ thong dong tao nhã, cứng ngắc đứng đó!



Sở Dương cùng Dạ Túy dùng một loại tinh thần liều mạng, không thành công thì cũng thành nhân, điên cuồng vọt tới.



Hai người đều chăm chú quan sát động địch nhân.



Dạ Túy suy nghĩ: Chỉ cần bọn hắn có động tác, ta lập tức túm lấy kẻ bên cạnh, ném hắn về phía trước, sau đó ta lập tức xoay người rời đi, bảo toàn tính mạng mình trước rồi nói.



Trong lòng Sở Dương cũng suy nghĩ: Chỉ cần bọn hắn có động tác, ta liền lập tức đá một phát vào đít Dạ Túy. Dù sao bây giờ hắn cũng nghĩ ra bị thương ở chân, không linh hoạt.... Sau đó, khi hắn bổ nhào về phía trước, ta nhất định có một chút thời gian để lợi dụng rồi. Hoàn toàn có thể chuyển hướng, liều mạng bị thương cũng phải lao ra khỏi trùng vây, nhanh chóng cao chạy xa bay.... Sau này tuyệt đối không bao giờ đi với loại người ngu như heo này....