Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1354 : Đột nhiên không thể động?

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Hai người đều tính toán trong lòng, hạ thủ đương nhiên cũng lưu lại một phần khí lực chuẩn bị ứng chiến.



Đối phương mãnh liệt rút kiếm, khiến cho trái tim hai người đều giật thót lên một cái.



Sau đó hai người liền khống chế kiếm quang, xông về phía khe hở!



Nhưng cơ thể hai người đều căng cứng, chuẩn bị tiếp nhận một kích trí mạng của địch nhân bất cứ lúc nào! Hai người đều biết, một kích đó khẳng định là có, tuyệt đối không thể thiếu được. Chỉ cần mình có thể ngăn trở được một kích đó, là có thể xông qua!



Nếu như ngăn không được, chỉ có đường làm tù binh!



May mà ta chuẩn bị xong kẻ chết thay, chỉ là không biết có thể thành công hay không... Trong lòng hai người đều nghĩ như vậy, vừa mừng thầm vừa lo lắng không yên.



Nhưng ngay sau đó, hai người đều cảm thấy trong lòng kinh hỉ vô cùng!



Đối phương... Không ngờ cứ duy trì cái tư thế uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí đó, không hề nhúc nhích một chút nào! Mặc cho hai người mình xông qua...



Ngay cả chặn cũng không hề chặn!



Thậm chí, sau khi hai người xông qua rồi, bốn người kia vẫn còn giữ nguyên tư thế đó! Không ngờ không hề quay đầu lại truy kích!



Cho là đang lúc mành chỉ treo chuông, điên cuồng chạy trốn tuyệt đối không nên quay đầu lại, nhưng hai vị kiếm trung chí tôn vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.



Thật sự là rất kỳ quái mà



Đây là vì cái gì?



Vừa quay đầu lại, chỉ thấy bốn bóng lưng ở đó!



Bốn người kia vẫn uy phong lẫm liệt mà đứng, mắt nhìn về phía trước...



"Thật sự là kỳ quái...." Dạ Túy thầm nói một tiếng: "Chẳng lẽ bốn người này chỉ ra vẻ hù dọa?"



"Chạy nhanh lên, người còn hơi lảm nhảm nữa hả...." Sở Dương tức giận giáo huấn một câu, kéo Dạ Túy đi. Hai người giờ phút này mới chính thức là đồng hội đồng thuyền, đồng tâm đồng đức, dốc sức hợp tác... Xoạt một tiếng đã tiến vào trong Bảo Tháp sơn!



Chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh vào đám mây mù.



Hai người đều minh bạch, mặc dù mình có kế hoạch, nhưng nếu như đối phương gặp chuyện gì đó bất ngờ, khả năng chạy thoát gần như bằng không!



May mà đối phương xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.



...



Không chỉ có Sở Dương cùng Dạ Túy ngây dại, Gia Cát Hồn đuổi theo đằng sau lại càng không biết mình có cảm giác gì nữa.




Gia Cát Hồn ngửa mặt lên trời thở dài.



Dạ Túy cùng người nọ đã tiến vào Bảo Tháp sơn, không còn hi vọng bắt được nữa.



"Lập tức lui lại, toàn diện rút về gia tộc!" Gia Cát Hồn quyết định thật nhanh.



Người đã không bắt được, nếu còn không đi, chỉ sợ đám người mình cũng không về được nữa... Dạ Túy tuyệt đối không có khả năng bỏ qua dễ dàng!



Người của Gia Cát gia tộc rút đi như thùy triều.



Mãi cho tới khi biến mất nơi chân trời, Gia Cát Hồn vẫn liên tục quay đầu lại: Lần này thất thủ, khi nào mới có lại cơ hội? Chẳng lẽ Gia Cát gia tộc phải một lần nữa tổn thất ba vị lão tổ tông, đoán trước thiên cơ sao?



Hơn nữa... Lần này nắm chắc như vậy, cũng có thể ly kỳ thất thủ, vậy lần tiếp theo, có nắm chắc sao?



Chẳng lẽ Gia Cát gia tộc thật sự đi tới điểm cuối rồi?



Người của Gia Cát gia tộc đi mà vô cùng trầm trọng.



Nhưng người của Lan gia còn trầm trọng hơn.



Nhị công tử đã chết, chết ngay trước mặt mình, thảm không nói nổi.



Đám người mình đi theo Gia Cát Hồn tiến vào lãnh địa Dạ thị gia tộc, thật sự chẳng làm được chuyện gì, thu hoạch duy nhất chính là để lại ba mạng người. Trong đó bao gồm cả đệ nhị công tử của gia tộc!



đại công tử Lan Nhược bị vây dưới Hạ Tam Thiên, không lên nổi.



Tam công tử Lan Xướng Ca cùng nhị tổ Lan Mai Tiên. còn có bảy tám chục vị chí tôn gia tộc, chết ở Thiên Cơ thành.



Lan gia hơn hai mươi vị chí tôn truy kích Phong Nguyệt, cũng chết ở nơi hoang dã đại tuyết.



Nhị công tử Lan Mộng, hiện giờ lại chết trong lãnh địa Dạ thị gia tộc.



Lan thị gia tộc, chỉ trong vòng một năm đã biến thành nhân tài điêu linh,khiến người ta vừa nghĩ tới đã muốn khóc.



Cước bộ mọi người giống như kéo theo ngàn cân, có thể tưởng tượng được, đám người mình sau khi trở về, sẽ gặp phải cái gì!



Thật sự là bước bước đều là lệ a....



Sở Dương cùng Dạ Túy vọt vào Bảo Tháp sơn nhanh như một tia chớp.



Sợ địch nhân truy kích, nhìn thấy đường là điên cuồng bỏ chạy, nháy mắt cũng cảm thấy được mình đã đổi hướng, rẽ ngoặt mười bảy mười tám lần. Trải qua mười bảy mười tám lần, sau đó hai người nhìn lại, xác định địch nhân không có đuổi theo, lúc này mới thở phào một hơi, phốc một tiếng, ngồi phệt xuống đất, thở dốc từng hơi.