Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1358 : Tra tấn bức cung

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Cả người Sở Dương lập tức thả lỏng: "Mẹ ơi. Thì ra là lão nhân gia... " Phốc một tiếng, ngồi phệt xuống đất, cả người ướt đẫm mồ hôi.



Vừa rồi cả kinh thật không nhẹ. Gần như cả tim cũng muốn nhảy lên cổ họng.



Người này là một người quen!



Một người quen đã lây không gặp!



Ninh Thiên Nhai!



Sở Dương hoàn toàn yên lòng.



Lão tử an toàn... rốt cuộc cũng an toàn.



"Làm sao ngươi lại ở đây?" Ninh Thiên Nhai nhíu mày nhìn Sở Dương: "Ngươi tới đây làm gì?"



Sở Dương hừ hừ một tiếng, nhanh chóng xử lý vết thương trên người mình: "Ta còn chưa hỏi ngươi đó, làm sao ngươi lại ở chỗ này?"



Đối mặt với Ninh Thiên Nhai, tuyệt đối thoải mái hơn đối mặt Bố Lưu Tình nhiều lắm.



Trong cảm giác của Sở Dương, Bố Lưu Tình không hề dễ nói chuyện, nhưng Ninh Thiên Nhai lại không như vậy. hơn nữa, Mạc Khinh Vũ cũng từng kể, Ninh Thiên Nhai là người cưng chiều đồ đệ nhất.



"Ta ở chỗ này, đương nhiên có chuyện! Ta có lý do không thể không đến!" Ninh Thiên Nhai thực không thoải mái. Tên tiểu tử này mỗi lần gặp mình đều không hề tôn kính gì cả. Quá tùy tiện...



Lần trước ở Trung Tam Thiên cực bắc hoang nguyên, cũng bị tên gia hỏa này chơi cho một vố...



"Ta tới nơi này, đương nhiên cũng có chuyện. Ta cũng có lý do không thể không đến!" Sở Dương trợn trừng mắt, xử lý thỏa đáng thương thế của mình rồi ngẩng đầu lên.



Ninh Thiên Nhai thở hộc hộc nói: "Hỗn trướng, nêu không phải bởi vì các ngươi, ta thế nào lại tới đây...."



Sở Dương kỳ quái nói: "Bởi vì chúng ta?"



Ninh Thiên Nhai thở dài: "Chứ còn vì ai nữa."



Ngày đó, trước khi Đồ Đạo chi chiến diễn ra, Ninh Thiên Nhai bị Pháp Tôn và Vũ Tuyệt Thành liên thủ đánh lén, thân thụ trọng thương, trong thời gian ngắn không thể khôi phục, đành phải lén tìm một địa phương ẩn mình.



Nhưng khi cửu kiếp trộm vận, khí vận khổng lồ kia, Ninh Thiên Nhai cũng được hưởng một phần. Mượn dùng khí vận chi lực, Ninh Thiên Nhai vượt qua nguy cơ ban đầu, thương thế có chút chuyển biến tốt đẹp, lực phá hoại của kiếm cương cũng dần dần biến mất khỏi thân thể hắn.


Sở Dương cực kỳ khó chịu, bất mãn nói: "Làm thịt hắn luôn không phải xong rồi sao? Thanh tịnh luôn?"



"Ta tự tay giết hắn?" Ninh Thiên Nhai hừ một tiếng: "Như vậy không phải là cho hắn mặt mũi sao?"



Sở Dương nhất thởi bị những lời này khiến cho choáng váng.



Trong nháy mắt đã tiến vào trong mây mù dập dờn, Sở Dương chỉ cảm thấy mình một đường vù vù bay lên, cũng dần dần cảm thấy không khí lạnh đi...



Phía dưới, tiếng Dạ Túy quát tháo, đương nhiên cũng còn nghe thấy nữa.



Dạ Túy điên cuồng tìm kiếm một hồi, lúc này mới phẫn nộ dừng tay, tự mình tìm kiếm đường ra, sau đó một đường cấp tốc trở về gia tộc.



Phải triệu tập cao thủ tới. Thứ nhất, giáo huấn cho mấy tên hỗn đản Gia Cát Hồn kia một trận. Thứ hai, canh giữ đường xuất sơn ở Bảo Tháp sơn. Vô luận tiểu tử kia có chui ra từ hướng nào cũng tuyệt đối không được để hắn sống sót trở về!



Dạ Túy nghiến răng nghiến lợi, Sở Dương biết đại bí mật của mình, nếu còn sống sót rời khỏi Bảo Tháp sơn, vậy bí mật của mình còn gọi là bí mật sao?



Khó đảm bảo hắn không truyền ra khắp thiên hạ cùng biết...



Sở Dương chỉ là vực ngoại thiên ma giả, nhưng mình tựa hồ so với hắn còn chính quy hơn... Ít nhất mình cũng có được truyền thừa.



Thân ảnh Dạ Túy chớp mắt đã biến mất phía đường trời...



Mà giờ khắc này, ở trên đỉnh Bảo Tháp sơn, Sở Dương lại gặp phải một hồi tra tấn bức cung dã man.



"Nói may, trước khi phá toái hư không, Bố Lưu Tình nói cái gì?" Ninh Thiên Nhai có chút không nhẫn nhịn nổi.



Sở Dương chỉ cảm thấy cái mông mình giờ khắc này đã không phải là tám cánh hoa nữa, mà đã biến thành mười bảy mười tám cánh hoa rồi, rên rỉ nói: "Bố chí tôn lúc đó cười ha ha, nói... nói...."



"Nói cái gì?" Ninh Thiên Nhai truy hỏi.



"Bố chí tôn nói: Ninh Thiên Nhai, lão hỗn đản nhà ngươi, đấu với lão tử một vạn bốn ngàn năm, lần nào cũng bị lão tử đánh cho bẹp lép như con tép, lần nào ta cũng đánh chết lão hỗn đản ngươi, lão không râu... lão bất tử...." Sở Dương rên rỉ, ác độc nói, tiếp đó nói: "Xin ngươi ngàn vạn lần phải tin tưởng, Bố Lưu Tình thực sự nói như vậy."



Khuôn mặt Ninh Thiên Nhai đã biến dạng rồi, tức tới lệch mũi: "Ta tin! Ta tin! Ta tin cái con bà ngoại ngươi!"



Ngay sau đó lại tra tấn nghiêm hình một hồi, Sở Dương ngay cả kêu gào thảm thiết cũng không phát ra được, nhưng trong miệng rút cuộc cũng phun ra một đám hắc khí, vội vàng xin tha: "Được rồi được rồi... Ma khí thật sự hết rồi... bức ra rồi, không cần...."



Ninh Thiên Nhai cuồng nộ: "Tên tiểu tử ngươi lại lợi dụng ta bức ma khí ra ngoài...."