Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1359 : Bảo Tháp sơn thần bí khó lường

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Sở Dương chết đi sống lại rốt cuộc cũng cung khai.



Vừa rồi trong lúc lơ đãng, ma khí của Dạ Túy đã xâm nhập thân thể hắn, bởi vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc cho nên Sở Dương nhất thời chịu thua thiệt. Tuy lập tức khu trừ, nhưng còn có một bộ phận tiến vào nội tạng.



Dưới sự nỗ lực của kiếm linh, Sở Dương một mặt nói giỡn một chút cho không khí thoải mái, một mặt lại lợi dụng vô thượng thần uy của Ninh Thiên Nhai dẫn vào thân thể, kiếm linh gia dĩ vận dụng, thành công bức ma khí ra khỏi cơ thể!



Đến tận lúc này, mới hoàn toàn thoải mái.



Nhưng lực lượng của Ninh Thiên Nhai đâu dễ dàng mượn như vậy?



Tuy hắn biết rõ Sở Dương đang làm cái gì, cũng cố ý phối hợp giúp Sở Dương bức ma khí ra, nhưng trong lòng cũng thật sự tức giận, còn có chút quẫn bách...



May mà lão phu tu dưỡng tốt, định lực cao, nếu không thật sự bị tiểu tử ngươi lừa khóc rồi.



Như vậy, lão phu còn thể diện gì đi gặp người khác?



Cho nên lửa giận của Ninh chí tôn cũng không hơn không kém.



Hiện giờ,biết tiểu tử này không có việc gì nữa rồi, Ninh Thiên Nhai còn không hung hăng ngược đãi một phen thì đợi đến khi nào nữa?



"Ngươi nhận, hay không nhận tội?" Ninh chí tôn uy nghiêm hỏi.



"Ta nhận... Đại nhân, đừng đánh nữa... ta nhận... ta nhận toàn bộ...." Sở ngự tọa nước mắt nước mũi tèm lem.



"Mau mau khai ra!"



"Tuân lệnh... Đại nhân có thể dừng tay một chút không... tiểu nhân đau mông vô cùng...."



Ninh Thiên Nhai lập tức buồn cười, hung hăng vỗ một cái nữa, nghe tiếng kêu gào thảm thiết giống như beo bị chọc tiết của kẻ nào đó mới chịu dừng tay.



"Nhanh lên!"



"Vâng vâng... Lúc đó Bố chí tôn nói, nhìn thấy lão Ninh, nói cho hắn biết. Tranh đoạt đệ nhất thiên hạ một vạn bốn ngàn năm, kỳ thật ta sớm biết, ta không bằng hắn! Bất quá, lần này vẫn là ta thắng một bậc. Ha ha... Ta ở trên đó chờ hắn tìm ta tính sổ!"


Cứ ba năm lại tới đây một lần!



Thân thể hắn khẽ lay động, không nhịn được phệt mông ngồi xuống đất.



Nhưng mông hắn vẫn còn đang nở thành mấy cánh hoa, vừa ngồi xuống lập tức ngửa mặt lên trời thét dài, bi thảm...



Nhưng trong lòng rốt cuộc cũng hiểu rõ!



Giờ khắc này, Sở Dương chỉ hận không thể hung hăng tát vào mặt mình mấy trăm cái!



Ta thật ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!



Ta chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn trà trộn vào Dạ thị gia tộc, căn bản chưa từng nghĩ tới đi tìm kiếm nơi tử tinh dày đặc, phúc duyên thâm hậu bên ngoài Dạ thị gia tộc.



Tìm cả nửa ngày, rốt cuộc là ở nơi này.



Chẳng trách Lãng Nhất Lang nói: Không phải dễ dàng tìm được, mà là phải có kỳ ngộ nhất định, mới có thể phát hiện nơi đó.



Thì ra là thế, hình đường chấp pháp giả ở phương bắc, mỗi lần hắn đều từ phương bắc mà tới, đươngnhiên không thể nhìn thấy, mà phải xuyên qua, đi tới phía nam, sau đó lại chuyển hướng mà đi, mới có thể tới nơi đây...



Sở Dương thản thở: Nơi phúc duyên thâm hậu, Bảo Tháp sơn này được xưng là đệ nhất thiên hạ đại bí mật, há không phải là nơi phúc duyên thâm hậu nhất thiên hạ?



Thê thê bóng dạ hàn...



Nơi này, ai nói không phải thuộc lãnh địa Dạ thị gia tộc?



Về phần, tử khí đông lai xử, minh nguyên xuất quan sơn... thiên địa đồng quang... ba câu này....



Buổi tối mình nhìn ánh trăng là được.



Cái này đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi có được chẳng mất công....



Sở Dương gần như muốn ngửa mặt lên trời thét dài, biểu đạt hưng phấn trong lòng.