Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1374 : Tử Tiêu chi tháp

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Một vầng tử quang chớp động, xung quanh một trăm lỗ hổng kia lại xuất hiện hai mươi bốn chữ, cứng cáp hữu lực: Nhận Tử Tiêu tháp của ta, hoàn thành nguyện của ta năm đó! Lúc nào cũng phải ghi nhớ, vực ngoại diệt thiên ma.



Sở Dương ngẩn ra: Tử Tiêu tháp? Là cái gì?



Đột nhiên, trong lòng chấn động kịch liệt, nghĩ tới một khả năng: “Tử Tiêu tháp này... không phải chính là Bảo Tháp sơn sơn chứ?"



Trong lúc nhất thời, đột nhiên miệng đắng lưỡi khô.



Nhìn hai mươi bốn chữ chớp tắt không ngừng, tựa như đang thúc giục.



Sở Dương im lặng, thành tâm thành ý nói: "Ta Sở Dương, phát thệ với ngàn vạn anh linh tiền bối, nhất định phải diệt sạch vực ngoại thiên ma!"



Vung tay lên, thánh tinh và thần tinh liền khẩn cấp lao ra khỏi Cửu Kiếp không gian, xuất hiện phía trên chiếc đĩa tròn. Tiếp đó tử quang đại thịnh!



Ngay sau đó, xoạt một tiếng, thần tinh và thánh tinh cùng nhau nhào tới, giống như đứa con xa nhà mấy vạn năm, hoan hô nhảy nhót nhào vào lòng mẫu thân... Tự khảm vào các lỗ hổng.



Đâu vào đấy, hoàn toàn kín kẽ.



Chỉ trong phút chốc, một trăm lỗ hổng trên mặt đãi đã hoàn toàn được lấp đầy. Quang mang chớp động, thánh tinh và thần tinh liền biến mất trong lỗ hổng. Tiếp đó, chiếc đĩa chậm rãi thu nhỏ lại, chậm rãi xoay tròn, bay tới bên cạnh cổ tay Sở Dương, nhẹ nhàng cứa một cái.



Cổ tay Sở Dương lập tức chảy ra máu tươi.



Chiếc đĩa ông ông xoay tròn, đột nhiên toát ra một cảm xúc u sầu không nỡ, tựa như đang lặng lẽ cáo biệt với chủ nhân cũ, sau đó liền tiếp lấy máu tươi trên cổ tay Sở Dương.



Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ tươi toàn bộ chiếc đĩa.



Tiếp đó, chiếc đĩa đột nhiên bay lên, vết thương trên cổ tay Sở Dương hoàn toàn biến mất, khôi phục bóng loáng.



Chiếc đĩa chậm rãi xoay tròn, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Sở Dương.



Sở Dương nghẹ giọng nói: "Ngươi không cần phải lo lắng. Ta sẽ đối tốt với ngươi. Hơn nữa ta cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện bình sinh của Tử đại nhân, diệt sạch vực ngoại thiên ma. Từ nay về sau, ngươi chính là đồng bọn của ta."



Chiếc đĩa trong lòng bàn tay Sở Dương khẽ run rẩy. Tựa hồ đang đáp ứng, đang vui sướng. Ngay sau đó đã biến mất khỏi lòng bàn tay Sở Dương.



Trong một khắc chiếc đĩa biến mất, thành động trước mắt Sở Dương vô thanh vô thức tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo lấp lánh tử khí!



Trên cửa thông đạo, có hai chữ lớn như rồng bay phượng múa: Chúc mừng!



Ánh mắt Sở Dương trợn trừng: Đây là chữ Tuyết Lệ Hàn viết!



Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu ra.




Nhưng Sở Dương rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn đang có một vẻ ghẹn tị và buồn bực...



"Đồ dâm đãng! Giết hắn đi!"Tên còn lại kêu gào.



"Thật chưa từng thấy qua kẻ nào vô sỉ như vậy...." Nói câu này chính là một nữ tử, vẻ mặt lãnh ngạo, khinh bỉ.



Sở Dương ù ù cạc cạc, không hiểu ra sao....



Kiếm linh trong Cửu Kiếp không gian nhắc nhở: "Bảo Tháp sơn đã vào trong Cửu Kiếp không gian... ngài hiện giờ đang ở trên đường lớn."



Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng vì sao bọn họ công kích ta?"



Kiếm linh cười chế nhạo: "Ta cũng không biết."



Sở Dương tránh một thanh kiếm né một thanh đao, bắt lấy ba cục đá, lại đỡ lấy ba quả trứng... Nhưng sau đó đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, tựa hồ trên người... lành lạnh?



Cúi đầu nhìn xuống, không khỏi thất thanh kêu lên: "A! Ta không mặc quần áo!"



Cũng không trách được. Sở Dương nhận kahỏ nghiệm đại đạo trong tử tih huyệt động, linh khí cuồng bạo xé nát toàn bộ quần áo trên người hắn! Nhưng ở trong tử tinh động mấy ngày nên cũng quen rồi.



Hiện giờ hắn bất ngờ thu cả Bảo Tháp sơn lại, còn mình thì ù ù cạc cạc xuất hiện giữa bàn ngày ban mặt,,, không bị người ta đánh cho mới là chuyện lạ!



Giờ phút này, Sở ngự tọa vĩ đại đang trần như nhộng, đang chiến đấu, đang né tránh...Ở bên đường, không ngờ chính là cánh rừng mà hắn chiến đấu với Dạ Túy lúc trước...



Sở Dương thật sự xấu hổ muốn chết... khó trách cứ cảm thấy phía dưới lắc lư không ngừng...



Ta chạy...



Sở Dương bỏ chạy, ôm mặt xông ra ngoài. Khụ, Sở Dương che mặt... đây là lần đầu tiên hai kiếp...



Xoạt một tiếng đã biến mất không thấy đâu nữa, lưu lại một đám người ù ù cạc cạc.



"Người vừa rồi đâu?"



"Không biết...."



Sở Dương vội vàng chạy vào trong rừng cây, lập tức lấy ra một bộ hắc y, mặc lên. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, mặc cỡ chết người...



Ngay sau mới nhớ tới, trên con đường này vẫn rất hẻo lánh, không thể có nhiều người như vậy chứ... Nhiều người như vậy đi trên đường, là vì cái gì?