Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1537 : Quyết liệt!
Ngày đăng: 03:10 22/04/20
"Lần đó uống rượu ở Lăng gia, kỳ thật chính là vì giải quyết việc này, hóa giải ân oán. Trong trí nhớ của ngươi là Lan Bất Hối và Trần nghênh Phong đánh nhau, nhưng thực chất lại là lấy cớ bức bách Lăng Mộ Dương tỏ thái độ. Nhưng Lăng Mộ Dương lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Từ đó huynh đệ như người dưng nước lã."
Tiêu Thần Vũ nói: "Trên thực tế, cửu đại gia tộc chân chính quyết liệt, cũng chính là lần đó!"
"Chẳng trách... chẳng trách...." Lệ Xuân Ba thì thào tự nói, cười khổ không một thanh âm. Đột nhiên ngẩng cổ, dốc cạn liệt tửu, lau miệng, hung hăng nói: "Các ngươi có từng nghĩ qua... Các ngươi lựa chọn như vậy, làm sao đối diện phụ bối chúng ta - những huynh đệ từng sinh tử chi giao? Làm sao đối diện với đại bá? Các ngươi..."
Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Khi đó, thế cục đại lục đã tươi sáng, chín khôi địa bàn lớn đang ở trước mắt, chờ chia cắt. Đối diện với lợi ích khổng lồ như thế, còn ai có tâm tình đi lo tình nghĩa! Đối diện với lợi ích khổng lồ, tất cả những thứ khác đều không quan trọng."
"Ta chửi con mẹ các ngươi...." Lệ Xuân Ba bi phẫn, chửi lớn được nửa câu, rồi lại thu trở lại, đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Đừng mắng ta!" Tiêu Thần Vũ: "Ta không tham dự, từ đầu tới cuối không hề tham dự."
"Nhưng ngươi cũng không ngăn cản!" Lệ Xuân Ba lớn tiếng, nói: "Về sau thì sao?"
Trong mắt Tiêu Thần Vũ lộ ra vẻ tức giận, nói: " Sau đó, Lăng Mộ Dương bị mọi người liên thủ bức bách, rốt cuộc không chịu được áp lực, sau khi kéo dài mấy chục năm, nói Quân Uy đã chết."
"Nhưng sự thực lại không phải như thế. Lúc đó Quân Uy tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhớ rõ tất cả. Sau khi lớn lên, thoát ly Lăng gia, bước chân vào giang hồ, lấy tên giả là Cừu Vạn Trượng! Nhưng chẳng biết tại sao lại bị người ta biết được thân phận thực, bị vây công, cuối cùng hạ lạc không rõ." Tiêu Thần Vũ chậm rãi nói.
Lệ Xuân Ba phẫn nộ đánh ra một chưởng, bên cạnh, một ngọn núi cách đây mấy trăm trượng, phanh một tiếng vỡ vụn. Đá vụn bụi mù ngập tràn tứ phía, thiên địa biến sắc. Lệ Xuân Ba lạnh lùng nói: "Chính là Tàn Hoa Sắc Ma - Cừu Vạn Trượng khi trước? Các ngươi giết thì giết, vì sao còn đổ lên đầu hắn tội danh xấu xa như thế?"
"Hắn không phải sắc ma, cho tới bây giờ cũng không phải!" Tiêu Thần Vũ sửa lại: "Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn, lịch sử cho tới bây giờ đều do kẻ thắng viết. Cho nên hắn là như vậy."
"Các ngươi làm chuyện thật tốt! Các ngươi thật giỏi!" Lệ Xuân Ba nghiến răng ken két: "Thật đúng là... quang minh chính đại! Không để bản thân có một vết nhơ. Nếu đại bá biết mình lại có một đám hậu bối sạch sẽ không tỳ vết như các ngươi, không biết sẽ vui mừng cỡ nào!"
Một câu này rõ ràng là nói mát, nhưng Tiêu Thần Vũ vẫn không hề phản khác, lịch sử là lịch sử, sự thật là sự thật.
"Từ đó về sau, chỉ cần giang hồ xuất hiện họ Quân, các ngươi liền thi nhau đuổi giết, cũng là bởi vì như thế nhỉ?"
“Đừng nói hai chữ các ngươi." Tiêu Thần Vũ nói Chuyện này từ đầu tới cuối đều không có Tiêu gia tham dự!"
Ta không hề đứng ở vị trí thánh nhân. Ta chỉ đứng ở vị trí một con người mà thôi. Chỉ thế thôi.
Cầm vò rượu, Lệ Xuân Ba đột nhiên cảm thấy rượu ngon thơm nồng, đột nhiên lại trở nên khó uống như vậy. Nhẹ giọng nói: "Nhị ca, mọi người dù sao cũng từng là huynh đệ. Dứt khoát nói hết tất cả ra đi. Sau ngày hôm nay, huynh đệ như ngươi dưng. Nếu nhị ca đích thân tới Tây Bắc rồi, cũng chẳng tỏ tất cả đại cục đã định. Vậy tiểu đệ cũng chỉ có thể hết sức chi toàn một phen cùng nhị ca thôi."
Tiêu Thần Vũ im lặng gật đầu: "Cũng đúng thôi. vì gia tộc sinh tử tồn vong, ngươi nên như thế, mọi người giống nhau thôi."
Lệ Xuân Ba khẽ lắc đầu: "Không giống. Trước khi nhị ca tới đây.. Ta chưa bao giờ nhúng tay, một lần cũng không...."
Tiêu Thần Vũ sửng sốt, bỗng nghiên ngẩng đầu, nhìn vị huynh đệ cũ của mình mà kinh ngạc dị thường. Tựa hồ khó tin tưởng lời huynh đệ mình nói.
Lệ Xuân Ba khẽ ngoảnh mặt sang một bên, gật gật đầu.
Tiêu Thần Vũ chậm rãi đứng lên, khoanh tay cất bước, đi tới bên vách núi, nhìn tuyết địa trắng toát,nặng nề nói: "Mười vạn năm, Tây Bắc đã đổi chủ mấy lần rồi?"
Lệ Xuân Ba cũng khoanh tay, đứng bên cạnh hắn, thản nhiên nói: "Tang thương vạn thế, Đông Nam thủy chung vẫn họ Tiêu?"
Hai câu hỏi, hai dấu hỏi chấm. Đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường.
Hai người đều không nói gì nữa.
Chỉ sóng vai mà đứng.
Đại tuyết vẫn rơi, che trời mù đất, chẳng mấy chốc, trên thân thể hai người đã đóng một lớp tuyết thật dày.
Với tu vi hai người mà nói, bông tuyết rơi xuống người, chỉ sợ còn chưa kịp tiếp xúc, đã biến thành hư ảo. Mà giờ khắc này, lại giống như bám trên hai bức tượng vậy. Chẳng mấy chốc nơi đây lại có thêm hai bức tượng giống nhau như đúc.
"Rượu rất ngon, chân tuyết kê cũng rất tuyệt." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Huynh đệ, ta phải đi rồi." Khi tiếng nói vẫn còn vang vọng, một pho người tuyết đột nhiên tan rã, Lớp tuyết thật dày trong nháy mắt đã hóa khí.