Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1538 : Trăm chiến hoàng ân

Ngày đăng: 03:10 22/04/20


Theo pho người tuyết đầu tiên biến mất, pho thứ hai cũng lập tức biến mất. Thân hình Lệ Xuân Ba khẽ lay động, trong miệng ho nhẹ, tiếp đó dùng sức phun. Một hơi rượu nồng đậm cực điểm từ trong miệng hắn lao ra, bắn đi như một mũi tên cực tốc, xuyên phá tuyết rơi giữa không trung, mang theo tiếng gió gào thét, đâm thẳng vào thạch bích đối diện.



Oanh một tiếng, ngọn núi đối diện không ngờ xuất hiện một cái động, thông từ trước ra sau.



Lệ Xuân Ba nhìn cái động kia, không mở miệng nói một lời.



"Bảo trọng! Đây là thật." Tiêu Thần Vũ cũng nhìn cái động kia, ánh mắt có trầm ngưng, tiếp đó tung người bay lên, tốc độ di chuyển cũng không phải quá mau, phảng phất như lưu luyến nơi này, phảng phất như chỉ cần nán lại một chút thôi cũng được.



"Bảo trọng! Cũng là thật!" Lệ Xuân Ba bay đi về phía ngược lại. Tốc độ cũng không nhanh. Hai người một trái một phải, đều dùng một tốc độ thong thả cực độ, rời đi. Nhưng bọn họ đều không hề quay đầu lại.



Lần này chia tay, lần sau gặp sẽ phải phân sinh tử!



Cho dù tốc độ có chậm thế nào đi nữa, hai người cuối cùng vẫn mỗi người một ngả. Thân ảnh dần dần biến mất trong gió tuyết mờ mịt.



Trên mặt đất còn dư lại sáu vò rượu ngàn năm chưa hề mở nắp. Nằm giữa băng thiên tuyết địa này, im lặng không một tiếng động, giống như lưu lại làm bằng chứng cho cuộc gặp gỡ giữa hai huynh đệ.



Khi mọi thanh âm đều đã biến mất, đột nhiên từ phương hướng mà Tiêu Thần Vũ bỏ đi, truyền đến một đạo kình khí mềm mại, xoay tròn trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấc sáu vò rượu lên, tựa hồ là muốn lấy rượu đi...



Cùng lúc đó, từ phương hướng Lệ Xuân Ba rời đi, cũng có một đạo kình khí mềm mại phá không mà đến, cũng cuốn lấy sáu vò rượu, tựa hồ cũng muốn thu đi chỗ rượu này...



Hai cỗ kình khí vừa tiếp xúc, chủ nhân song phương lập tức hiểu được ý tức đối phương.



Hai người không hẹn mà cùng thu tay lại, tựa hồ muốn để rượu lại cho đối phương, còn mình thì buông bỏ.



Nhưng, hành động của hai người lại trùng hợp tới khó tin, vậy mà hoàn toàn giống nhau. Hai đạo kinh khí cùng thu lại, sáu vò rượu đang lơ lửng trên không trung mười trượng đột nhiên mất đi điểm tựa, cùng nhau rơi xuống.



Ba ba ba mấy tiếng, cả sáu vò rượu đều bể nát!



Trong vò rượu này, rượu thơm đỏ sẫm bắn văng tung tóe khắp nơi, thấm vào mặt đất. Không còn lưu lại nửa giọt.



Bổn ý hai người đều là muốn bảo tồn mấy hũ rượu này. Nhưng hai người lại đồng loạt thu tay, cuối cùng hủy diệt đi mấy vò rượu cuối cùng này.




Lệ Hùng Đồ thản nhiên nói.



“Bọn họ đang hại ta, ta biết! Ban đầu, vì sao bọn họ cứu ta, ta hiện tại cũng đã biết. Cho tới bây giờ, bọn họ đang suy nghĩ điều gì, ta cũng biết. Ta ở nơi này, chỉ có một đường chết, ta hoàn toàn biết!"



Lệ Hùng Đồ mang theo phẫn nộ đau đớn, nặng nề nói: "Nhưng bọn họ chung quy vẫn cứu mạng ta! Cho ta bao nhiêu tài nguyên, từng coi ta là hi vọng... Bất kể ý định ban đầu là gì, bất kể tâm tính ra sao, bất kể ý đồ thế nào... bọn họ chung quy vẫn có ân với ta. Chỉ thế thôi."



"Cho dù bọn họ có đê tiện hơn nữa, lại có mục đích, nhưng ân tình với ta là sự thật. Vô luận thế nào cũng phải hồi báo."



"Ta muốn vì Lệ gia mà chiến một trăm trận! Bây giờ là trận chiến thứ 67! Còn ba mươi ba lần nữa."



"Cuối cùng chết trận, đó là mệnh của ta. Cuối cùng sống sót, là vạn của ta!"



"Ta không phải chiến đấu vì Lệ gia, Ta đang chiến đấu vì chính mình, chiến đấu vì tâm ta!"



Lệ Hùng Đồ ngẩng đầu lên: "Vì con đường đỉnh phong của ta không có áy náy, vì con đường điên phong không có hối hận!"



Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi thật sâu. Không biết trong tiếng thở dài của hắn bao hàm rốt cuộc là vui mừng, yên tâm hay là thưởng thức, thậm chí là một... ý tứ nào khác. Lựa chọn của Lệ Hùng Đồ, có thể nói đều nằm trong dự liệu của hắn.



Về phần rung động, cũng là như thế.



Lệ Hùng Đồ cho tới bây giờ vẫn có tính cách như thế. Mạc Thiên Cơ hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí là rất thưởng thức. NHưng cái này không đại biểu Mạc Thiên Cơ liền đồng tình. Ngược lại, Mạc Thiên Cơ còn hi vọng Lệ Hùng Đồ có thể biến báo một chút. Người ta bên kia sắp chén tận giết tuyệt ngươi. Đủ loại âm mưu dương mưu đều sử dụng, còn thiếu điều rút đao giết người ngay trước mặt mà thôi. Không ngờ ngươi vẫn muốn vì người ta chiến một trăm trận, báo đáp!



Ý nhiệm trong đầu như vậy, quả thực khiến người ta buồn bực.



Cơ trí như Mạc Thiên Cơ, đối với ý nghĩ như vậy có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận.



Cuối cùng nên nói Lệ Hùng Đồ là ngay thẳng, hay là... quá ngu xuẩn đây?



Bản thân Mạc Thiên Cơ cũng không nói nên lời. Hắn rất muốn hung hăng khinh bỉ Lệ Hùng Đồ, khinh bỉ cái não chết của hắn, hoàn toàn không có ý nghĩ biến báo. Nhưng nghĩ là một chuyện không ủng hộ là một chuyện, khi muốn thật sự khinh bỉ, lại phát hiện, mình đến một chút khinh bỉ cũng không sinh ra nổi. Thậm chí còn có chút thưởng thức, bội phục, thậm chí là kính trọng.