Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1607 : Tiếp theo ngươi muốn làm gì?

Ngày đăng: 03:10 22/04/20


Kỷ Mặc liên thanh đáp ứng, vỗ lực liên tục cam đoan, thề thốt mà đi. Với tu vi hiện giờ của Kỷ Mặc mà nói, chớ nói Lệ Hùng Đồ hiện giờ đang hôn mê, cho dù khỏe mạnh như thường cũng không phải đối thủ của Kỷ Mặc.



Mọi người theo thứ tự ngồi xuống. Theo thứ tự là Sở Dương, Mạc Thiên Cơ, Đàm Đàm, La Khắc Địch, Cố Độc Hành, Nhuế Bất Thông, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Mặc Lệ Nhi, Đổng Vô Thương, Vũ Tuyệt Thành, Cổ Nhất Cổ, Úy công tử, còn có hai vị trưởng lão Tam Tinh thánh tộc. Trừ Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh đang an bài mọi việc bên ngoài, còn có Kỷ Mặc đi khiêng người ở ngoài, nhân vật trọng yếu đều tề tựu ở đây rồi.



"Làm sao ngươi lại tới chậm như vậy? Làm sao không chậm thêm chút nữa, chờ chúng ta sống mái với liên quân rồi hãy tới? Không phải ngươi càng đỡ phiền à?" Sở Dương nhíu mày, chát vấn Đàm Đàm, há miệng ra một cái là khẩu khí hưng sự vấn tội, bộ dáng còn giống như từ trên cao nhìn xuống, đầy vẻ hung tợn.



Tam Tinh thánh tộc Nguyệt tộc trưởng lão một bên thấy thái độ của Sở Dương, hết sức bất mãn, giận dữ quát: "Ngươi nói gì? Ngươi nói với ai đấy? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Nên tôn trọng một chút!"



Đừng thấy thánh vương nhà mình không ra làm sao, đó thủy chung vẫn là chuyện nhà mình, người trong nhà, ngoại nhân xen vào là không được.



Đàm Đàm giận dữ, nghiêng đầu quát: "Ngươi nói cái gì đấy? ngươi nói chuyện với ai hả? ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" Nói xong, đốp một cái, tát thẳng tới.



Chuyện của hai người bọn ca cần ngoại nhân như ngươi chen mồn vào sao? Chúng ta nói thế nào là chuyện của chúng ta, cho dù chửi mẹ nó ngươi quản được sao? Ngươi không có việc gì lại chen mồn vào, mặc kệ ý định nguyên bản của ngươi thế nào, cũng không được!



Vô tận nước bọt bắn tung tỏe khắp mặt vị trưởng lão này. Vị trưởng lão này lập tức cứng họng, cũng không hiểu làm sao, hồn nhiên không biết mình phạm phải chỗ nào kiêng kỵ của thánh vương. Không phải là mình muốn nói chuyện cho thánh vương sao?!



Cổ Nhất Cổ ngồi bên cạnh hắn, thần sắc bất động, khóe miệng thoáng nhếch lên, thấp giọng truyền âm: "Ngu ngốc, vị này chính là vị sư huynh mà thánh vương chúng ta thường nói tới, cũng chính là Sở thánh vương! Đồ nhị hàng nhà ngươi còn không nhanh ngậm miệng! Dỏng lỗ tai lên nghe là được, còn dám lên tiếng, cẩn thận thánh vương đánh mặt ngươi thành cái mông!"



"Sở thánh vương?!" Vị trưởng lão Nguyệt tộc kia lập tức tỉnh ngộ, ngậm chặt miệng lại. Người ta thật sự không biết đây là Sở thánh vương trong truyền thuyết, nếu đã biết, lại dám chen miệng vào sao?



"Khụ khụ, sư huynh, ngươi đại nhân đại lượng nghe tiểu đệ giải thích. Kỳ thật, chúng ta cũng không phải tới chậm, phải nói là chúng ta tới từ rất sớm mới đúng." Đàm Đàm vuốt vuốt mũi, nói: "Đến đây rồi... vẫn một mực chờ đợi. nếu không phải sư huynh ngài lộ diện liều mạng với Tiêu lão đầu kia, chúng ta có lẽ còn chờ thêm một lát nữa..."



Sở Dương nhíu mày, thở dài




Ngươi không ở đây, ai có thể trấn áp mấy lão gia hỏa trong tộc chứ? Tuy tu vi mấy lão gia hỏa này không bằng ta, nhưng cả đám cậy già lên mặt, trừ thánh vương ra ai cũng không phục. Đối phó với mấy lão gia hỏa này, cũng không phải nắm tay lớn là có thể giải quyết vấn đề....



Sở Dương tinh mắt nhìn ra khó xử của Cổ Nhất Cổ. cười lớn: "Huynh đệ chúng ta còn nhiều thời gian... Tộc đàn ngươi mấy trăm vạn người di chuyển, một khi xảy ra điều gì, chính là đại sự kinh thiên. Đó là chuyện liên quan tới tử tôn truyền thừa sau này, không có ngươi tọa trấn không được."



Đàm Đàm phi thường không tình nguyện, nhưng cũng chẳng có cách nào khác: "Được rồi, chờ ta xử lý xong chuyện ở chỗ này, ta sẽ đi tìm ngươi. Huynh đệ chúng ta ở chung thì ít xa cách thì nhiều, mới gặp mặt đã phải chia tay. Con mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?"



"Ngàn vạn lần không nên quên... người Lệ gia bên này, từ phương diện nào đó mà nói, chính là căn bản để Tam Tinh thánh tộc các ngươi đứng vững nhân gian! Tuyệt đối không thể khinh thường. tốt người lợi mình." Sở Dương dặn dò.



"Nhớ rõ rồi." Đàm Đàm có chút không kiên nhãn: "Ngươi hiện tại thế nào lại đàn bà hơn cả đàn bà! Lảm nhà lảm nhảm không thấy phiền sao."



Cổ Nhất Cổ cùng hai vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, như có điều suy nghĩ.



Nguyên bản bọn họ cũng không coi trọng người Lệ gia, nhưng Sở Dương nói một câu " căn bản để đứng vững nhân gian" lại nhắc nhở bọn hắn.



Tam Tinh thánh tộc đã trải qua mười vạn năm chưa xuất hiện trên Cửu Trọng Thiên. Đối với vùng đại địa này quá xa lạ, nếu hiện tại muốn sống yên ổn, sinh sôi truyền thừa ở nơi này, thì nhất định phải giao tiếp, kết giao với người địa phương.



Thông thương mậu dịch, nhân tình phong tục vân vân... những cái này đều cần có người hiệp trợ, chỉ dạy.



Mà đối với mấy vấn đề này, đám người thánh tộc lại dốt đặc cán mai! Xem ra không coi trọng Lệ gia đúng là không được, dù sao người ta cũng là địa đầu xà sống ở nơi này cả vạn năm...



Một câu của Sở Dương, đã cho Lệ gia một vị trí an ổn. Nhìn biểu tình đám người Cổ Nhất Cổ là biết lời nói của mình có tác dụng rồi. Trong lòng thở phào một hơi. Lệ Xuân Ba, ta chỉ có thể làm tới bước này, hậ nhân của ngươi muốn phát triển tới mức nào thì phải xem cố gắng của bản thân bọn hắn rồi. Dựa vào ngoại nhân trợ giúp chỉ có thể an ổn nhất thời thôi....