Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1691 : Quỷ Kiếm Ma Đao
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Sau một lát, hai đạo thân ảnh, phảng phất như bước ra từ hư không, đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, đứng thẳng cao ngất.
Theo hai người này hiện thân, uy áp và uy nghiêm vô tận cũng lập tức tràn ngập. Đó chính là khí thế chấp pháp thiên hạ vạn năm, một vẻ chính khí lẫm liệt!
Nhưng vào giờ khắc này, loại khí tức đặc biệt này lại mang theo một loại bá đạo mà quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Hai người bốn ánh mắt lành lạnh, cứ như vậy lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Ngay sau đó, lại có hai đạo quang mang hắc sắc xông thẳng lên trời, một tả một hữu, lướt tới
Thương thương thương thương...
Phía dưới, vô số trường kiếm đột nhiên tự rời khỏi vỏ, tỏa sáng chói mắt.
Vô số người chấn kinh nhìn trường kiếm mình tự rời khỏi vỏ, trong lòng chợt xuất hiện một ý niệm, tiếp đó liền bị ý nghĩ này khiến cho hoàn toàn chấn kinh, bật thốt lên: "Kiếm trung chí tôn!"
Gần như là cùng lúc, vô số bội đao cũng ngân vang lẫm liệt, thoát vỏ mà ra.
Cái này có nghĩa, trừ kiếm trung chí tôn ra, còn có đao trung chí tôn!
Đối diện với cường giả chấp pháp giả cường thế đột kích, một đao một kiếm hai đại chí tôn chính diện đón đầu.
Giữa không trung, bốn cỗ khí thế tuyệt cường của chí tôn cửu phẩm đan xen lẫn nhau, dần dần tỏa ra bốn phương tám hướng. Khí thế cường hãn tựa như sóng âm, từng vòng từng vòng, liên tục tỏa ra không chút kiêng nể gì.
"Người tới chính là cửu kiếp sao? Nếu đã tới, sao còn không xưng tên! Miễn hoàng tuyền tống táng, chết còn chưa kịp xưng tên!" Một vị chí tôn cửu phẩm dáng người cao lớn quát lạnh nói, trong giọng nói tràn ngập sát khí, dị thường dày đặc.
Cố Độc Hành lạnh lùng cười nói: "Từ xưa tới nay, chấp pháp giả vẫn là trợ lực cường đại nhất của Cửu Kiếp kiếm chủ, không nghĩ tới hôm nay, Thiên ma họa thế, các ngươi lại là người đầu tiên nhảy ra phản lại cửu kiếp, phản lại Cửu Trọng Thiên? Các ngươi cứ như vậy cam tâm tình nguyện trở thành nô bộc Thiên ma sao?!"
Thần sắc trên mặt vị chí tôn cửu phẩm cao lớn kia vẫn không thay đổi, hắc khí trong con người cuồng loạn tựa như muốn xông ra ngoài, lạnh lùng nói: "Bổn tọa Quỷ Kiếm Đoạn Thiên Tùng, dùng kiếm tung hoành Cửu Trọng Thiên, trước nay chưa từng giết hạng người vô danh. Khuyên ngươi vẫn nhanh báo tên ra đi! Ngươi không ngại vô danh đi cửu tuyền, nhưng bổn tọa lại để ý tới truyền kỳ chém giết cửu kiếp, thật không biết rốt cuộc giết được cửu kiếp nào!"
Tên thấp lùn còn lại cười hắc hắc một tiếng quái dị, nói: "Bổn tọa chính là Ma Đao Tổ Hà Lưu! Bổn tọa không quan tâm tên của các ngươi đâu, dù sao cũng chỉ là người chết mà thôi!"
Lời vừa nói ra, khóe miệng rốt cuộc không kìm được, rỉ ra một tia máu tươi.
Đổng Vô Thương bễ nghễ cười lạnh, nói: "Rất nặng sao? Ta thấy là đao của ngươi không đủ phân lượng đó!"
Luận tu vi, mặc dù mọi người đều là cấp bậc chí tôn cửu phẩm, đại khái sàn sàn như nhau, nhưng so sánh cẩn thận vẫn là Tổ Hà Lưu chiếm thượng phong nhất định, dù sao nội tình của hắn cũng sâu hơi Đổng Vô Thương nhiều lắm, hoàn toàn do tự thân tu luyện mà thành.
Trong khi đó tu vi Đổng Vô Thương hiện giờ, tám chín phần mười đều là nhờ ngoại lực mà có, cho dù đã chuyển hóa được tất cả thành của mình, nhưng luận về mức độ tinh thuần và khả năng vận dụng thì vẫn kém hơn một bậc. Bất quá, đánh giá toàn diện, trừ tu vi ra, còn có mấy yếu tố mấu chốt quyết định thắng bại. Với Đổng Vô Thương mà nói, ưu thế của hắn là ở đao nặng.
Đổng Vô Thương trời sinh thần lực, phối hợp với mặc đao của hắn, uy lực càng lớn. Đao của Tổ Hà Lưu tuy cũng là trọng đao, nhưng chỉ nặng một trăm ba mươi lăm cân thôi. Mặc đao của Đổng Vô Thương ban đầu đã nặng tới năm trăm bảy mươi cân, lần trước đạt tới chí tôn lục phẩm lại được Sở Dương cường hóa một lần, đã nặng tới một ngàn năm trăm cân.
Cách đâu không lâu, sau khi đột phá chí tôn cửu phẩm, Đổng Vô Thương lại nằng nặc đòi Sở Dương cường hóa thăng cấp mặc đao! Trước mắt đã nặng tới chừng ba ngàn cân!
Đao nặng như vậy, Đổng Vô Thương rất hài lòng.
Một thanh đại đao nặng ba ngàn cân, hơn nữa Đổng Vô Thương trời sinh thần lực, tác chiến giữa không trung, song phương lại cứng đối cứng không chút hoa xảo, đao đối phương chỉ nặng có một trăm ba mươi lăm cân...
Chênh lệch thật sự là... quá nhiều. Nói chênh lệch như trời với đất cũng không đủ.
Tổ Hà Lưu bất ngờ không kịp chuẩn bị, đón một đao kia có thể không tử không tàn, thậm chí thân đao cũng không tổn hao sứt mẻ gì, có thể nói là khó có được, kết quả này đã vượt ra khỏi dự liệu của Đổng Vô Thương rồi.
"Nếu đã biết nặng! Vậy tiếp thêm một đao! Thưởng thức sự lợi hại của Đổng nhị gia ta!" Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, xoay người xông tới, thân hình biến thành một đạo long quyển phong, mãnh liệt nhào về phía Tổ Hà Lưu.
Tổ Hà Lưu hiện giờ đã biết dài ngắn, làm sao dám chống chói? Thân hình né sang bên cạnh, thuận thế chém xéo một đao.
Đổng Vô Thương vừa lật cổ tay, thân hình khẽ xoay giữa không trung, mặc đao mãnh liệt đập vào thân đao đối phương. Tổ Hà Lưu vẫn không dám cứng đối cứng, bị ép một lần nữa biến chiêu, một đao hoành ngang. Đổng Vô Thương vẫn như cũ lấy bất biến ứng vạn biến.
Mọi người đồng cấp, ngươi dùng chiêu số gì ta liền dùng đối sách đó. Va chạm chính là ngạnh kháng, ta thế nào cũng chiếm tiện nghi.
Dù sao khí lực ta lớn, đao nặng, khí lực ngươi nhỏ, đao nhẹ, thế nào cũng là ngươi chịu thiệt!