Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1743 : Ân cừu hiểu rõ

Ngày đăng: 03:12 22/04/20


Ngoài ra, hiện giờ Pháp Tôn đang thương lượng với mình, cũng không có ra lệnh cho mình phải thực hiện



Thần hồn của mình đang bị hắn nắm giữ ở trong tay, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp ra lệnh cho mình ra tay, mà khi đó chính mình sẽ không thể không tuân lệnh, hiện tại, mình vẫn có thể chủ động ra tay, vẫn có thể linh động được...



Thở dài một tiếng, Bình Tiêu Vân không thể không quyết định, bảo vệ Trữ Thiên Nhai trước rồi nói sau. Liền tung người lên, giống như một đám mây đen ở giữa không trung, phóng thẳng về hướng Trữ Thiên Nhai: "Lão Trữ! Ta có lời cần nói với ngươi."



Trữ Thiên Nhai phẫn nộ quát lớn: "Bình Tiêu Vân, vì sao ngay cả ngươi cũng làm như vậy? Ta đúng là đã nhìn nhầm ngươi!"



Khuôn mặt Bình Tiêu Vân tỏ ra rối rắm, nói: "Lão Trữ, ngươi không hiểu, ngươi..."



Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, quát lớn một tiếng: "Trữ Thiên Nhai, nạp mạng đi!" Liền phóng thẳng tới.



Ở bên trong con ngươi của hắn, có từng sợi hắc khí không ngừng ngưng tụ, đây là do Pháp Tôn ra lệnh, không cho hắn có cơ hội nói chuyện với Trữ Thiên Nhai.



Trữ Thiên Nhai thấy Bình Tiêu Vân đang nói chuyện, đột nhiên lại hạ sát thủ, không khỏi giận dữ, xông lên chặn lại. nguồn TruyenFull.vn



Tuy rằng hiện nay Trữ Thiên Nhai đã không phải là đối thủ của Pháp Tôn, nhưng thực lực của hắn vẫn xếp trong top 3, tuy rằng Bình Tiêu Vân là lão quái vật hơn hai vạn tuổi, nhưng nếu so sánh về thực lực, thì vẫn thua kém Trữ Thiên Nhai một bậc, nhưng Trữ Thiên Nhai muốn dùng vài chiêu hạ hắn, thì cũng không thể được!



Đột nhiên có một âm thanh non nớt kêu lên: "Đánh hắn! Đánh chết con rùa già này! Ngoài miệng nói dễ nghe, tay lại vụng trộm dùng dao găm, đây cũng không phải là thứ tốt, đánh chết hắn, không cần cho ta mặt mũi!"



Từ sau lưng Trữ Thiên Nhai đột nhiên thò ra một cái đầu nhỏ, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú vào Bình Tiêu Vân. Sau một lúc lâu lại ra vẻ người lớn nói: "Lão Trữ, hình như người nầy có chút không đúng, chưa chắc không phải là người tốt..."



Giờ phút này Trữ Thiên Nhai đã đánh túi bụi với Bình Tiêu Vân, nói: "Sao lại không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào hả?"



Đột nhiên có một tiếng nổ mạnh kịch liệt từ phía sau truyền đến, trong chớp nhoáng liền làm cho lỗ tai mọi người ù lên, không thể nghe thấy gì.



Đó là do vị cửu phẩm chí tôn còn sót lại của Gia Cát gia chống đỡ không nổi, liền lựa chọn tự bạo.



Sau khi hắn tự bạo, trên chiến trường xuất hiện một mảng đất trống rất lớn!



Đám người Dạ Trầm Trầm đồng thời bộc phát ra một tiếng rống giận đau thương căm giận vô cùng.
Chẳng lẽ ta liều mạng cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ là vì hôm nay tới xem các ngươi tự bạo hay sao?



Thấy thần trí của nàng có chút hoảng hốt, Úy công tử chỉ có thể ra tay mạnh hơn, ngăn cản kẻ thù ở bên ngoài, không cho nàng bị thương tổn.



Lúc này Quân Tích Trúc đối phó kẻ địch chỉ bằng bản năng, bất cứ một tên chí tôn cao giai nào đều có thể dễ dàng lấy đi tánh mạng của nàng, Úy công tử làm sao dám ứng phó không cẩn thận.



Phương xa, Pháp Tôn tiêu sái đứng lên, sau đó bước đi, đi đến trên hư không, đứng đối mặt với đám người Sở Dương.



"Sở Dương, Cửu Kiếp kiếm chủ lúc này, chúc mừng thần công của ngươi tiến nhanh!" Pháp Tôn có chút than thở nói.



"Còn không bảo bọn họ dừng tay đi?" Sở Dương phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm cho toàn bộ võ giả Cửu Trọng Thiên đều chết sạch hay sao? Rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?"



Pháp Tôn khẽ lắc đầu, mỉm cười ấm áp: "Tại sao ta lại không biết ta đang làm gì, ta đương nhiên biết rõ ta đang làm gì! Sở kiếm chủ, thật ra ngươi cũng không hề biết, sự tồn tại của đám võ giả cao tầng của Cửu Trọng Thiên, là không cần thiết. Chết sạch sẽ không còn ai, mới là tốt nhất."



Hắn vừa nói ra những lời này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều giận tím mặt, không khí lâm vào tình trạng hết sức căng thẳng.



Nhưng Vũ Tuyệt Thành lại tiến lên từng bước, ngăn lại mọi người đã chuẩn bị ra tay, ánh mắt nhìn Pháp Tôn có chút phức tạp, trầm giọng hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"



Vẫn là Vũ Tuyệt Thành dày dặn kinh nghiệm, ở dưới tình huống như thế này, lại có thể ổn định cảm xúc của mọi người, không lập tức khai chiến, lại còn đặt câu hỏi cho Pháp Tôn, hỏi nguyên nhân tại sao lại như vậy.



Pháp Tôn mỉm cười, thở dài, lắc đầu, sau đó nói: "Các vị, Cửu Trọng Thiên, từ một lần biến đổi lớn cách đây hơn mười vạn năm trước, cho tới hiện tại, đã trở nên rất không công bằng rồi."



"Nhất là Chấp Pháp Giả, có thể nói là đã mục nát lắm rồi. Chính quyền của một nước, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì mấy trăm năm, cũng đã thối nát không chịu nổi. Huống chi Chấp Pháp Giả đã nắm giữ quyền to hơn mười vạn năm?"



Hắn vừa nói ra những lời này, trên mặt hai người là Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ cùng lộ ra vẻ cân nhắc.



"Từ xưa đến nay, mọi vật ganh đua, cường giả vi tôn; định luật này tự nhiên là chính xác, nhưng theo dân số càng ngày càng nhiều, dần dần đã không còn thích hợp nữa. Người càng mạnh, làm hại càng nhiều, càng lớn!"



"Còn Chấp Pháp Giả, được Pháp Tôn ta nắm giữ hơn một vạn năm, ta đã nhìn tận mắt Chấp Pháp Giả ngang ngược kiêu ngạo như thế nào, ức hiếp kẻ yếu như thế nào. Hiện tại Chấp Pháp Giả đã thối nát đến tận xương tủy, loại không khí này đã truyền thừa mười vạn năm, muốn thay đổi, nói dễ hơn làm? Làm sao có thể làm được? Ta cũng đã từng thử, cũng đã từng cố gắng, nhưng trước sau cũng vô ích, hoàn toàn không có hiệu quả! Nếu nhất định không thể sửa, như vậy... Hoàn toàn hủy diệt là tốt nhất!"