Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 19 : Tử Tinh Ngọc Tủy!
Ngày đăng: 02:56 22/04/20
Miếng ngọc bội có màu tím, tựa như sắc tím khi mặt trời mới mọc nơi chân trời, để cho người ta vừa xem liền hiểu được, loại màu tím kỳ dị này cũng không phải là thứ mà nhân gian có thể có được!
Nó mới lộ ra từ lòng bàn tay Mạnh Siêu Nhiên, vừa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời liền tỏa ra hào quang vạn trượng, tựa như hết thảy sắc tím trong thiên địa này đều tập trung hết vào đây!
Đúng là một khối ngọc quý!
Vừa nhìn thấy nó, trong nội tâm Sở Dương đã có kết luận. Kiếp trước hắn rong ruổi khắp thiên hạ, kỳ trân dị bảo đã nhìn thấy không ít, mà ngọc thạch lại càng gặp qua vô số những loại cực phẩm, nhưng cái mà có thể so sánh cùng khối ngọc bội này thì lại gần như chẳng có mấy.
- Khối ngọc bội này chính là Tử Tinh Ngọc Tủy.
Mạnh Siêu Nhiên nói khẽ:
- Mặc dù thoạt nhìn thì nó rất nhỏ bé, nhưng lại là một khối ngọc tủy cực kỳ hoàn chỉnh! Loại Tử Tinh Ngọc Tủy này dù là cả vạn năm cũng khó gặp, phải biết rằng cần vạn khối ngọc thạch loại tốt nhất mới có thể đuổi kịp giá trị của một khối Tử Tinh Ngọc! Mà chỉ có tại nơi trung tâm của mỏ quáng Tử Tinh Ngọc, sau khi trải qua cả vạn năm mới có một khả năng rất nhỏ xuất hiện một khối ngọc tủy!
- Gía trị của khối Tử Tinh Ngọc Tủy này là vô giá!
Mạnh Siêu Nhiên dần quay người qua:
- Lúc ta nhặt được con, khối ngọc tủy này đã được đeo ở trên cổ con đấy!
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn chăm chú vào khuôn mặt Sở Dương, khiến hắn thậm chí cảm thấy mặt mình lúc này cứ như là đang bốc lửa vậy.
Yết hầu Sở Dương giật giật, tự nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc. Hắn vươn tay tiếp nhận miếng Tử Tinh Ngọc Tủy có giá trị liên thành này, trên cánh tay cứng cáp này thậm chí lại hơi run rẩy.
Cái này, chính là tín vật duy nhất để xác định thân phận của mình?
- Giữa khối ngọc tủy này có khắc một chữ "Sở".
Mạnh Siêu Nhiên nói chầm chậm:
- Phía ngoài miếng ngọc tủy này không bị hư tổn chút nào, nhưng bên trong vậy mà lại xuất hiện một chữ được khắc vào. Tu vi cao thâm đến thế, vi sư dù có thúc ngựa đuổi theo cũng khó mà đạt đến, ta tuyệt đối làm không được!
- Một chữ "Sở" này, hoặc là tên của con, hoặc cũng có thể là họ của con.
Mạnh Siêu Nhiên thở dài một hơi:
- Lúc ta ôm con đi ra khỏi chỗ đó, khi leo lên đỉnh một ngọn núi thì tự nhiên sắc trời trở nên trong vắt. Khi màn đêm vừa đi qua, nơi phía Đông đã xuất hiện một vầng mặt trời.
- Trước kia người chưa bao giờ nói với con về chuyện này cả.
Mạnh Siêu Nhiên nở nụ cười, hắn rất khoan thai nhìn lên những áng mây ngũ sắc trên bầu trời, nói thản nhiên:
- Rất nhiều đệ tử trong Thiên Ngoại Lâu ta, mỗi người khi luyện kiếm, luyện công cũng đều chỉ đơn thuần là luyện công, luyện kiếm, cũng chỉ có như thế mà thôi.
Hắn nói đến đó liền dừng lại, rất lâu sau đó mới lại nói:
- Mà hôm nay ta nhìn con luyện kiếm, cái mà con luyện lại là giang hồ!
Sở Dương im lặng.
Ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên nhìn những tia nắng ban mai nơi cuối chân trời mà thở ra một hơi thật dài, tựa như thở ra những trầm uất trong lòng mà hắn đã nhẫn nhịn mấy chục năm nay.
Ánh mắt hắn nhìn về phía mặt trời lộ ra vẻ kỳ quái, giống như đang nhớ lại, lại tựa như là đang đau xót, mà cũng như đang buồn vô cớ... Tóm lại thần sắc hắn lúc này rất phức tạp, giống như đang trầm luân tại trong giấc mộng của chính mình mà không thể tự thoát ra được.
Sở Dương trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng hỏi:
- Sự phụ vừa rồi nói, việc thủ hộ Thiên Ngoại Lâu chỉ là một trong những tâm nguyện lớn nhất của người! Vậy không biết người còn có tâm nguyện gì nữa không? Nếu như con có cơ hội, nhất định con sẽ dốc hết sức thành toàn cho người.
Hắn vừa hỏi như thế, thân thể Mạnh Siêu Nhiên vậy mà lại hơi run rẩy một cái, sắc mặt tái đi, giống như câu nói này đã gợi lại một chuyện cũ nào đó thê thảm, đau đớn trong lòng hắn. Mạnh Siêu Nhiên đứng như trời chồng ở nơi đó, ánh mắt thống khổ mà không biết nên giải quyết như thế nào, nhưng lại vẫn không nói một lời, giống như đã hóa thành một pho tượng.
Thật lâu, thật lâu sau hắn ngâm nhẹ, giống như đang nằm mơ:
- Gió mưa khó xoá sẹo trong tim, bể dâu đâu thể dập tắt vết thương lòng; chớ dễ nói lời yêu mãi mãi, chia lìa mới thấy lắm cô liêu..."
Thanh âm hắn rất nhỏ, như nỉ non, lại tựa như đang nói mê, mà cũng như đang thút thít rên rỉ. Là một loại áp lực đến gần như không thể kiềm chế nổi, nhưng rồi lại khóc không được, bất đắc dĩ, tuyệt vọng, thê lương vô cùng.
Sở Dương nghe được những lời này, hắn cảm nhận được rõ ràng chính là hai mươi mấy chữ này đã làm cõi lòng của sư phụ mình trở nên tan nát...
Cái loại cảm giác này làm cho Sở Dương đột nhiên nhớ tới một trận chiến kiếp trước của mình tại Phong Lôi Đài, thời khắc cùng đường mạt lộ mà mình chắc chắn phải chết đó, cái loại cảm giác tan nát cõi lòng khi mình nhớ tới Mạc Khinh Vũ đó.
Tình huống hiện giờ của sư phụ vậy mà không khác gì với mình lúc ấy. Chẳng lẽ, sư phụ người cũng đã từng trải qua một lần tiếc nuối như vậy hay sao?
Chẳng lẽ chính là vì chuyện này nên mới làm cho sư phụ không để ý đến bất kể thứ gì, điều gì cũng đều không ghi tạc trong lòng?