Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 20 : Phiền toái tìm đến

Ngày đăng: 02:56 22/04/20


Trong lòng Sở Dương chấn động, lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng hình Mạnh Siêu Nhiên chắp tay sau lưng đã lặng lẽ rời khỏi. Trước khi hắn đi cũng không hề nói với Sở Dương bất kỳ một câu, một lời nào.



Nhưng dường như vẫn còn một bầu không khí nặng nề lưu lại nơi đây, đến một lúc sau vẫn không tiêu tán.



Sở Dương sửng sốt hồi lâu, hắn mơ hồ cảm giác được trong lòng Mạnh Siêu Nhiên rất khổ sở, thậm chí tình cảnh cay đắng đến mức ngay cả hắn cũng không cách nào hình dung được. Không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho một vị từng là thiên tài Thiên Ngoại Lâu trở nên thế này?



******************************



Khúc mắc này trong lòng sư phụ, nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ giúp người cởi bỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL



Sở Dương hít vào một hơi, ánh mắt ngưng tụ lại, trở tay vung kiếm, kiếm khí bay đầy trời!



Lúc này luyện kiếm, từ đầu đến cuối từng chiêu từng thức đều là một lần khổ luyện, sau khi luyện xong cách xuất kiếm thu kiếm, thì luyện đến tính liên kết giữa các chiêu thức, mỗi chiêu mỗi thức tưởng như lung tung tùy tiện nhưng lại kết hợp với nhau lại rất hiệu quả. Hắn cứ thế mà sở ngộ từng chút, từng chút một.



Mặc kệ là để bảo vệ Thiên Ngoại Lâu, tìm kiếm Mặc Khinh Vũ hay muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ thì đều cần phải có thực lực.



Không có thực lực, bản thân mình muốn hoàn thành tâm nguyện cũng phải trông chờ vào người khác.



Sở Dương tùy tiện đeo miếng Tử Tinh Ngọc Tủy trên cổ. Chỉ cần không bị chân khí kích phát thì nó cũng chẳng khác gì mấy khối ngọc bội thông thường cả.



Sở Dương dự định, cho đến khi hoàn thành giai đoạn tu luyện đầu tiên, hắn sẽ không vận dụng khả năng khôi phục của ngọc tủy này. Theo như lời Mạnh Siêu Nhiên nói, nếu hắn dựa giẫm quá nhiều vào ngoại vật thì không những không có ích mà lại còn có hại nữa.



Chỉ có cách đổ từng giọt từng giọt mồ hôi, chăm chỉ tích lũy dần dần thì cảnh giới mới vững chắc, cảm ngộ mới sâu sắc được! Nếu cứ dựa vào ngoại lực, dù công lực tăng tiến nhanh chóng, nhưng cảnh giới mãi mãi không thể đại thành! Việc này sẽ trở thành thiếu sót mà cả đời hắn cũng không thể bù đắp được.



Vũ Tông có cảnh giới tinh thần của Vũ Tông. Hắn phải dừng ở đây cho tới khi thấu hiểu hoàn toàn đạo lý bên trong, thì mới có thể dễ dàng thuận lợi tiến vào Vũ Tôn.



Nếu một tên Vũ Sĩ gặp cơ duyên trời ban ngoài mong đợi, đột nhiên thu được một vạn năm công lực tinh thuần, nhưng không có tâm cảnh cùng tinh thần phối hợp thì vẫn là Vũ Sĩ như cũ, không thể trở thành Chí Tôn được.



Chẳng qua cũng chỉ là một tên Vũ Sĩ tương đối biến thái mà thôi.



Cho nên mỗi một bước đều phải thật vững chắc! Bị người khác đưa lên với tự mình leo lên làm sao có thể giống nhau được? Bị người khác đưa lên sẽ dễ bị té chết lắm.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến lúc ăn trưa, Sơ Dương lại gặp Thạch Thiên Sơn lần thứ hai. Hiện tại sắc mặt của hắn xám ngoét, tinh thần suy sụp, nét mặt u sầu hoảng loạn.
Hô lên một tiếng, cả sáu tên lao tới như ong vỡ tổ, tay đấm chân đá Thạch Thiên Sơn như bao cát lăn trên mặt đất, nắm đấm xé gió tung xuống ào ào, vừa đánh vừa kêu lên:



- Nhị sư huynh ta cũng dám đánh nè!



- So đấu phải công bằng, thế mà tên Thạch Thiên Sơn này lại dám hạ độc thủ!



- Đánh chết tên khốn kiếp không biết xấu hổ này đi..



Bên cạnh đó lại có một tên vừa đánh vừa hét lớn:



- Thạch Thiên Sơn, ngươi ỷ đây là Tử Trúc Viên nên kiêu ngạo đánh người sao, ngươi mau dừng tay… A, nhị sư huynh, huynh không sao chứ?



Nghe thanh âm thì có vẻ như Khúc Bình bị đánh sắp chết rồi…



Khúc Bình vừa cắn răng tung một cước rồi lại một cước vào người Thạch Thiên Sơn, vừa la hét thảm thiết:



- Đau quá! Đau chết ta mất… Thạch Thiên Sơn, ngươi thật là độc ác..



Thạch Thiên Sơn trên mặt đất lúc đầu còn kêu gào thảm thiết, cầu xin tha thứ, nhưng về sau theo nhưng âm thanh bịch bịch vang lên, thân thể cuộn lại một chỗ, hôn mê từ bao giờ.



Bảy người vẫn chưa hết giận, đánh thêm một hồi nữa mới dừng tay lại, người nào người nấy thở hổn hển. Khúc Bình lau mồ hôi nói:



- Thật là nguy hiểm, suýt tý nữa là ta đã chết trong tay tên Thạch Thiên Sơn này rồi.



- Đúng vậy, đúng vậy, cái tên Thạch Thiên Sơn này thật là hung ác!



Hai bên trái phải đồng thời phụ họa.



Đàm Đàm nhìn thế mà đỏ mắt, nhưng hắn vừa muốn lao lên thì đã bị Sở Dương kéo lại. Đối phương có nhiều người như vậy, Đàm Đàm xông lên cũng không làm được gì, hơn nữa Thạch Thiên Sơn bị đánh, đây là chuyện đáng để vui mừng, sao có thể bị phá hỏng được.



Xa xa tại chỗ tối trong rừng trúc, Mạnh Siêu Nhiên thở dài một tiếng, lặng lẽ nhìn Thạch Thiên Sơn đang hôn mê giữa sân, ánh mắt tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương.