Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 194 : Hứa hẹn duy nhất!

Ngày đăng: 02:57 22/04/20


Ngay sau đó, kim quang của Khổng Thương Tâm vương tọa đột nhiên ở trên không trung bùng nổ ra.



Trên mặt đất, Khổng Thương Tâm đột nhiên nhảy lên, xoay tròn một vòng, cả thân người và đao hợp lại làm một, biến thành một quả cầu ngọc sáng lạn, tiếp theo đó là lăng không bắn ra!



Một tiếng ông ông kì quái vang lên, đao mang ở trong không trung lóe ra ánh sáng như mộng ảo, thẳng tắp hướng về đám người vọt tới!



Sở Dương vội vàng hét lên: "Tản ra! Đây là đao thuật sinh mệnh!" Đao thuật sinh mệnh, đó là một vị vương giả dùng chính sinh mệnh mình bắt đầu đánh giết!



Cái này không phải là người đao hợp nhất, nhưng uy lực thì cũng giống nhau.



Người đao hợp nhất thì còn có cơ hội hồi phục, nhưng đao thuật sinh mệnh thì sẽ thiêu đốt sinh mệnh lực chính mình, không còn có cơ hội hồi phục!



Cho nên đao thuật sinh mệnh còn được gọi là "Sinh mệnh đếm ngược". Bởi vì một khi thi triển nó thì sinh mệnh của người này coi như là đi tới điểm kết!



Thương Tâm đao vương Khổng Thương Tâm cuối cùng cũng bắt đầu liều mạng rồi!



Một khi chiêu này phát ra, cho dù không có ai xông tới tấn công Khổng Thương Tâm, chỉ cần chiêu này của hắn phát ra hết thì chắc chắn hắn phải chết không thể nghi ngờ!



Giờ khắc này, Sở Dương đã đợi từ lâu! Hắn như thế nào để cho thuộc hạ của mình vì một Thương Tâm đao vương hẳn phải chết chôn cùng?



Thành Tử Ngang nghe thấy vội vàng hét lớn: "Tản ra!" Rồi cấp tốc quay cuồng một cái, lăn đi ra ngoài, nhưng trên lưng vẫn bị đao mang liếm qua một chút, một khối da thịt lăng bay đi ra ngoài, Thành đại đường chủ đau cả người đều kịch liệt run run lên…



Ở Khổng Thương Tâm liều mạng, Âm Vô Pháp cùng Lão Tát ba người rốt cuộc hội hợp!



"Nhị ca!" Âm Vô Pháp điên cuồng gào lên, nước mắt cũng chảy xuống!



"Âm Vô Pháp!" Khổng Thương Tâm ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, mái tóc dài bay lên: "Chớ để ta chết không nhắm mắt!"



"Nhị ca…!" Âm Vô Pháp thét lớn, cả người đột nhiên kịch liệt run run lên



"Đi đi!" Khổng Thương Tâm hét lớn một tiếng, rồi đột nhiên cả người phát ra ánh sáng chói lọi, một tay nắm chặt lấy Âm Vô Pháp quát: "Lão Tát! Cửu U hoằng tuyền lộ này, có bằng lòng theo giúp ta xông vào một lần hay không?!"



Lão Tát cười ha ha, hét lớn: "Đang muốn cùng vương tọa tới kiến thức cái gì gọi là Cửu U hoàng tuyền!"



"Được! Hôm nay Khổng Thương Tâm ta có lỗi với ngươi! Trên đường Cửu U hoàng tuyền, để cho ta bồi tội với ngươi!" Khổng Thương Tâm hét lớn một tiếng rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu, cả người đột nhiên phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt!
Kỷ Mặc điên cuồng gào lên, hung hăng tung ra một cước. Lồng ngực một mảng lạnh lẽo: Chưởng này của Khổng Thương Tâm hắn đã không thể tránh được! Chưởng này của Khổng Thương Tâm nếu đánh trúng, Kỷ Mặc hẳn phải chết không thể nghi ngờ!



Bóng người chợt lóe, bóng dáng của Sở Dương xuất hiện ở trước người Kỷ Mặc, phành một tiếng, bàn tay của Khổng Thương Tâm vốn đánh ở trước ngực Kỷ Mặc, lại hung hăng đánh ở trước ngực Sở Dương!



Cùng lúc đó, Sở Dương chưởng trái đánh vào ngực Khổng Thương Tâm, chưởng phảingưng tụ Cửu kiếp kiếm, đột nhiên cắm vào trái tim Khổng Thương Tâm! Đột nhiên xoắn một cái!



Vài tiếng rắc rắc rắc vang lên, Khổng Thương Tâm đã muốn nỏ mạnh hết đà, cùng với Sở Dương xương sườn bị gãy, hai ngươi ngửa mặt lên trời phun ra máu tươi, không còn chút sức lực nào để bay về phía sau.



"Lão đại!" Kỷ Mặc thét lớn một tiếng, hai mắt nhất thời đỏ lên! Liều mạng xông lên, đem thân thể chính mình hóa thành thịt điếm, tiếp được Sở Dương.



Sở Dương từ khóe miệng phun ra một ngụm máu, hắn cố nén sự đau đớn nơi ngực, thản nhiên nói: "Ngươi có thể vì ta quên sinh tử, ta… sao lại có thể để ngươi chết?"



Kỷ Mặc ngây người!



Lời này của Sở Dương nói ra rất mơ hồ nhưng hắn lại có thể nghe được ý nghĩa sâu xa trong đó.



Ngươi coi ta là huynh đệ, ngươi có thể vì ta mà quên sinh, thì ta cũng có thể vì ngươi mà quên tử.



Khổng Thương Tâm thân lộn một vòng đi ra ngoài, nơi bị đâm trúng máu tươi rơi xuống đất, đã không nhúc nhích!



Hắn vẫn đứng ngạo nghễ như vậy, ánh mắt giống như lợi kiếm nhìn về phía Sở Dương! Sở Dương giãy dụa, bám vào vai Kỷ Mặc mà đứng lên, ánh mắt xa xa đối diện với Khổng Thương Tâm.



Ánh mắt Khổng Thương Tâm lộ ra một tia mất mát, sau đó y cứ đứng như vậy, hình như là cố gắng dùng toàn bộ sức lực của mình, đem ánh mắt chính mình chậm rãi dời đi, nhìn về phía bầu trời đêm.



Đó là phương hướng Âm Vô Pháp rời đi.



Ánh mắt Khổng Thương Tâm tràn đầy sự quyến luyến, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả cơ thể đột nhiên yên lặng, bất động!



"Đừng động vào hắn!" Sở Dương ngăn mấy binh lính cầm đao đang muốn xông lên, khẽ thở dài: "Hắn đã chết rồi!"



Vâng, một đời Vương tọa này, đã từng tung hoành khắp Trung Tam Thiên, là tuyệt đỉnh cao thủ uy chấn khắp Hạ Tam Thiên, đã không còn hô hấp. Dù mắt hắn vẫn còn đang mở trừng trừng, cơ thể hắn vẫn đứng thẳng!



Nhưng trong thân hình cao ngất này, đã không còn sinh mệnh tồn tại!