Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 241 : Ta phải đi Đại Triệu!

Ngày đăng: 02:58 22/04/20


"Vậy... vì sao Thượng Tam Thiên chúng ta không phái người xuống lịch lãm?" Đoạn mi lão nhân hỏi dồn dập.



"Bởi vì Cửu Kiếp kiếm chủ từ Thượng Tam Thiên mà bắt đầu tung hoành thiên hạ!" hắc bào lão nhân chắp hai tay sau lưng: "Thượng Tam Thiên xuống lịch lãm, ngược lại sẽ đảo loạn thiên cơ vận hành... Khiến cho Cửu Trọng Thiên lâm vào loạn thế vĩnh viễn!"



"Cho nên, Thượng Tam Thiên không thể tham dự vào. Cho dù có lịch lãm, cũng chỉ có thể lịch lãm ở Trung Tam thiên, không được xuống Hạ Tam Thiên! Nếu như có gia tộc nào vi phạm, tất sẽ bị tất cả các thế lực vây công, cho đến khi diệt vong! Đây chính là thiết luật không thành văn của Cửu Trọng Thiên!"



"Thượng Tam Thiên cũng chỉ có một gia tộc duy nhất được xuống Hạ Tam Thiên, không chịu chế ước này, nhưng cũng chỉ được một lần, và cũng chỉ được một người đi xuống...." Trong mắt hắc bào lão nhân hiện lên một thần sắc kỳ quái, thâm trầm nói.



"Vậy điều kiện phù hợp của chín người kia?" Đoạn mi lão nhân vẫn chưa ngừng hỏi.



"Tất cả đều là cơ duyên!" Hắc bào lão giả thở dài một tiếng: "Không ai biết dược!"



Sau một hồi thật lâu, phía chân trời đã khôi phục lại bình thường, hắc bào lão nhân từ từ nói: "Nhi tử Phi Lăng, đã tìm được chưa?"



"Vẫn chưa...." Đoạn mi lão giả thở dài: "Đã mười bảy năm, theo ta thấy, có chút vô vọng rồi."



"Hỗn đản!" Hắc bào lão nhân nổi giận quát một itêngs: "Vì đứa ngoại tôn duy nhất này mà quan hệ giữa Dương gia và Sở gia chúng ta cực kỳ căng thẳng. Mười mấy năm va chạm, minh hữu năm đó gần như trở mặt thành thù! Há có thể dễ dàng buông bỏ? Ở thời khắc quan trọng khi Cửu Kiếp kiếm chủ xuất thế này, nếu không kéo được Dương gia trở lại làm minh hữu, Sở gia cô chưởng không làm được gì, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi! Tiếp tục tìm kiếm, không được sơ sẩy!"



"Vâng."



"Chỉ tiếc, Cửu Kiếp kiếm chủ đã tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai, đã bắt đầu trường thành. Cho dù tìm được hài tử đó, chỉ sợ...." Hắn càng nghĩ càng tức giận: "Sở Hùng Thành! Ngay cả tôn tử ruột của mình mà ngươi cũng để mất được. Sao ngươi không để mất luôn bản thân mình đi?"



Đoạn mi lão giả thần sắc buồn bã, vẻ mặt thống khổ: "Ta..."



"Ta cái gì mà ta! Cút!" Hắc bào lão giả gầm lên một tiếng, lập tức hóa thành một đám mây đen, biến mất không thấy tăm hơi. Hắn bảo người ta cút, ngươi ta còn chưa kịp lăn đi thì chính hắn đã biến mất rồi.



"Haiz, mỗi lần nhắc tới chuyện này lại như vậy...." Đoạn mi lão giả sờ sờ hàng lông mày đứt của mình: "Chẳng lẽ lão phu thật sự muốn vứt bỏ đứa tôn tử ruột của mình hay sao? Đúng là chẳng nói lý gì cả."



Thở dài, cuối cùng thần hình nhoáng lên một cái, đã biến mất...


"Đúng." Thiết Bổ Thiên mặc hoàng bào, trên mặt có chút mệt mỏi.



"Ý tứ bệ hạ là?" Sở Dương buông thư của Đệ Ngũ Khinh Nhu xuống, hỏi.



"Trả, cũng được, mà không trả cũng xong." Thiết Bổ Thiên nói: "Mấu chốt là ở thái độ của ngươi!"



"Thái độ của ta là... trả!" Sở Dương chậm rãi nói: "Ta đang muốn đi Đại Triệu một lần. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn mời ta tới, hơn nữa còn đưa tới một thời cơ tốt như vậy... như thế nào lại bỏ qua được? Huống hồ, chúng ta lưu cô nhi quả mẫu Đường Tâm Thánh lại cũng vô dụng."



"Ngươi muốn đi Đại Triệu?" Thiết Bổ Thiên đứng phắt dậy: "Không được!"



"Không có gì không được. Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể đối phó chúng ta, chúng ta vì sao lại không thể quấy rối hắn?" Sở Dương bình tĩnh nói: "Khiến Đại Triệu loạn từ bên trong, mới là cơ hội của chúng ta."



"Quá nguy hiểm!" Thiết Bổ Thiên chậm rãi ngồi xuống, nói: "Chúng ta ở bên này, đã gặp nguy cơ tứ phía rồi. huống chi lại là đại bản doanh Đệ Ngũ Khinh Nhu? Đó chính là nơi lúc nào cũng tràn đầy nguy cơ, mà thân phận ngươi lại mẫn cảm như thế...."



"Chính bởi vì như thế, mới càng phải đi." Sở Dương thản nhiên nói: "Cứ bị động phòng thủ, cuối cùng cũng sẽ thất thủ."



Thiết Bổ Thiên biết ý Sở Dương đã quyết, không khỏi buồn bã, thất lạc: "Ngươi đi Đại Triệu, Bổ Thiên các làm sao bây giờ?"



"Bổ Thiên các tất cả cứ như cũ. Ta đi Đại Triệu rồi, Sở diêm vương cũng không đi." Sở Dương khẽ nói: "Ô Thiến Thiến, hiện giờ đã có thể một mình đảm đương rồi."



Thiết Bổ Thiên đứng lên, chậm rãi đi đi lại lại: "Bất quá... ngươi phải đáp ứng trẫm! Nhất định... phải sống sót trở về!"



Sở Dương cười ha ha: "Bệ hạ yên tâm, trong thiên hạ này, ngươi có thể lấy mạng ta, hẳn là chưa xuất hiện đâu!"



Nghe hắn nói đùa, Thiết Bổ Thiên cũng không cười, chỉ nhìn hắn thật sâu, nói: "Qua bên đó... Tất cả phải lấy an toàn làm trọng! Nếu như không thể được phải nhanh chóng rút lui. Cơ hội không có, chúng ta có thể sáng tạo. Nhưng nếu người không có... ta đi đâu để tìm một ngự tọa Bổ Thiên các thứ hai đây?"



Cảm thụ được sự chân thành của Thiết Bổ Thiên, Sở Dương khẽ nói: "Ta sẽ."



Trong lòng cũng có chút hơi bất đắc dĩ, ta cũng không phải muốn sính cường như vậy, mà là do đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ ba... ở Trung châu!