Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 254 : Đây là một lần ly biệt

Ngày đăng: 02:58 22/04/20


Mấy ngày nay, thương thế của mọi người đã khôi phục phi thường không tệ. Hai ngày trước, vẫn dựa vào lương khô của Sở Dương mà chống đỡ. Đến ngày thứ ba, Cố Độc Hành phải ra ngoài săn một con hươu, năm người trú trong sơn động, làm một bữa linh đình.



Đối với tình huống Thiên Ngoại lâu hiện giờ, vị chưởng môn Ô Vân Lương này tuyệt không lo lắng.



Đối với điều này, Cố Độc Hành cũng rất kinh ngạc. Thiên Ngoại lâu các ngươi bị người ta dọn cả hang ổ rồi, vị chưởng môn nhà ngươi không ngờ vẫn còn cười hơn hớn, vững như Thái sơn?



Đối với điều này, Ô Vân Lương chỉ ra vẻ thâm ý, nói một câu: "Tổn thất nhất định phải có, nhưng ta rất có lòng tin đối với nhị sư đệ...."



Cố Độc Hành chỗ hiểu chỗ không. Mãi cho đến khi Sở Dương giải thích, mới biết được Lý Kính Tùng chính là nội gian của Đệ Ngũ Khinh Nhu, không khỏi lắc đầu cười khổ.



"Bất quá, tập kích như vậy, đệ tử bình thường của Thiên Ngoại lâu, cũng phải tổn thất thảm trọng rồi?" Cố Độc Hành nói.



"Đây là giang hô." Ô Vân Lương thở dài một hơi: "Hi vọng chuyện này có thể khiến đám đệ tử nhớ kỹ, tông môn không phải là bến bờ tránh gió của bọn hắn. Thân ở tông môn, thì phải gắn liền với nó đến chết. Tông môn không còn, bọn hắn chỉ là một lũ du hồn."



"Trong cực khổ, mới có thể luyện thành tấm lưng sắt thép! Tuy cái giá rất nặng nề, nhưng nếu không trả giá, không thừa nhận, thì cả đời này đừng hòng đứng dậy được!" Khi nói những lời này, Ô Vân Lương lại thở ra một hơi thật dài.



Cố Độc Hành như có điều suy ngẫm.



Ô Vân Lương nói như vậy, khiến Cố Độc Hành nghĩ tới mình và Cố Diệu Linh. Những gian khổ mà hai người đang phải chịu đựng, phải chăng cũng là một loại tôi luyện?



Sau khi điều tức một lát, Ô Vân Lương đi lòng vòng quanh người Sở Dương, hỏi: "Có ý trung nhân chưa?"



"Có rồi!" Sở Dương trả lời không chút do dự, khóe miệng không khỏi lộ ra một ý cười cưng chiều.



Ô Vân Lương lòng giả đại khoái, vuốt râu mỉm cười, tỏ vẻ thấu hiểu.



Theo hắn nghĩ, Sở Dương hợp tác với nữ nhi của mình ở Thiết Vân, nếu có ý trung nhân, ngoại trừ nữ nhi mình ra, còn có thể là ai? Không thể tưởng được, hai tiểu tử này đã lén lút vụng trộm với nhau rồi..



Vì thế, Ô Vân Lương liền không hỏi thêm nữa.



Khóe miệng Mạnh Siêu Nhiên lộ ra một nụ cười khổ, theo hắn biết, ý trung nhân của Sở Dương, chỉ sợ tuyệt đối không phải là Ô Thiến Thiến. Điểm này, Mạnh Siêu Nhiên đã quá hiểu rõ tên đồ đệ này của mình rồi.



Nếu thật sự là Ô Thiến Thiến, thái độ của Sở Dương đối với Ô Vân Lương lẽ ra phải thân thiết hơn mấy phần mới đúng...



Trong mấy ngày chữa thương này, vui vẻ nhất chính là Mạnh Siêu Nhiên, còn vui sướng nhất, đương nhiên chính là Đàm Đàm. Tên gia hỏa này gần như chưa bao giờ ngậm miệng lại, Cố Độc Hành cũng cảm thấy hắn nói không khó nghe lắm.
"Bất quá, ở Thượng Tam Thiên, có họ Dạ." Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên thần sắc tự hỏi.



"Thượng Tam Thiên?" Sở Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cố Độc Hành.



"Thượng Tam Thiên Dạ gia, chính là một trong cửu đại hào môn, thống trị Cửu Trọng Thiên từ xưa tới nay!" trong mắt Cố Độc Hành hiện lên vẻ kính sợ. giống như kính sợ một ngọn núi cao nhất không thể chạm tới.



Sở Dương trong lòng chấn động. Với tính cách của Cố Độc Hành, mà lộ ra ánh mắt như thế, vậy Thượng Tam Thiên Da gia lợi hại thế nào không cần nghĩ cũng biết.



"Từ xưa tới nay, một trong cửu đại hào môn thống trị Cửu Trọng Thiên!" Sở Dương khẽ lặp lại một lần, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Hắn nhớ tới tần sắc tuyệt vọng, đau lòng, bất dĩ trong mắt Mạnh Siêu Nhiên....



"Thượng Tam Thiên sao?" Sở Dương lầm bẩm: "Thượng Tam Thiên cửu đại hào môn? Hắc hắc...."



"Ngươi muốn làm gì?" Cố Độc Hành mẫn cảm ngửi thấy mùi vị không bình thường, không khỏi lộ vẻ sợ hãi nói.



"Không có gì." Thân hình Sở Dương bay lên, lao về phía trước, thanh âm ẩn ước từ phía trước truyền tới: "Độc Hành, ngươi có muốn trở thành gia chủ một trong cửu đại hào môn?"



"Sở Dương, đùa gì vậy, không hề vui chút nào đâu."



"....."



Phương xa, Mạnh Siêu Nhiên thần thái bình tĩnh, mang theo Đàm Đàm, từng bước từng bước tiến tới một biển mây sấm động.



"Sư phụ, chúng đi đâu?" Đàm Đàm cứ đi vài bước lại ngoái đầu lại nhìn.



"Đi tìm cha mẹ ruột của ngươi." Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Cũng là một hơi thần kỳ."



"Khi nào ta có thể trở về?" Thanh âm Đàm Đàm có chút nghẹn ngào: "Sở Dương còn đang chờ ta ở Thiết Vân thành, ta phải đi giúp hắn...."



"Ngươi cũng có thể ở thế giới thần kỳ đó, đợi hắn tới giúp ngươi." Mạnh Siêu Nhiên khẽ nói. hắn quay đầu nhìn lại, lặng lẽ nói: "Đại sư huynh, bảo trọng. Sở Dương, ngươi phải tự giữ gìn bản thân."



Sau đó hắn kéo tay đồ đệ, thét dài một tiếng, hai đạo thân ảnh, bốc lên như bay, tiến vào biển mây...