Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 255 : Vấn Thiên Vũ Thánh kiếm, Hoàng Tuyền Đao Thánh đao!
Ngày đăng: 02:58 22/04/20
Sở Dương cùng Cố Độc Hành đi đường, đã trải qua hai trận bão tuyết.
"Tiếp mười ngày nữa là tới Đại Triệu rồi." Sở Dương đưa roi chỉ về phía trước, cười nói.
Cố Độc Hành trầm mặc gật đầu.
Hình dáng hai người đều đã thay đổi cực lớn, so với dung mạo trước kia, hoàn toàn không có nửa điểm tương đồng. Thậm chí ngay cả dáng người, khuôn mặt, khoảng cách giữa ngũ quan cũng đều thay đổi.
Hiện giờ, cho dù Ô Vân Lương có đứng đối diện, chỉ sợ cũng không thẻ nhận ra nổi, người trước mắt chính là Sở Dương.
Về phần Cố Độc Hành, một thân hắc y, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lợi hại như chim ưng, trừ diện mạo bất đồng ra, sắc mặt vẫn hoàn toàn mà bộ dáng quan tài trước kia. Liếc mắt một cái cũng thấy trên mặt hắn có ba chữ "Chớ tới gần."
Nơi này, đã là biên cảnh hai người. Đứng từ xa nhìn tới, trong quân doanh tinh kỳ san sát, một cỗ khí tức túc sát xông thẳng lên trời! Tựa hồ có mấy trăm vạn anh hồn đang chém giết không ngừng, hi sinh vì quốc gia.
"Cảnh tượng biên quan, quả nhiên bất đồng." Tâm tình Cố Độc Hành có chút dao động.
"Không sai, không đến chiến trường biên quan, ai cũng không thể nghĩ tới, thậm chí đến cả không khí nơi nay cũng tràn đầy mùi vị thảm liệt." Sở Dương thở dài một hơi thật sâu: "Những kẻ hưởng thụ cuộc sính vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, làm sao biết được, ở nơi này có hàng ngàn hàng vạn xương khô chôn xuống vì bọn hắn? Cuộc sống bình thản, không tranh quyền đoạt thế, nam canh nữ chức, cũng là chuyện mà những anh hùng này khao khát nhất...."
"Những bộ xương khô đã mai táng dưới đất này, cũng có không biết bao nhiêu phụ mẫu trong nhà, đứng ở cửa ngóng chờ, bao nhiêu hồng nhan chờ ở nơi khuê phòng, bao nhiêu tức phụ mỏi mắt chờ mong phu quân trở về. Nhưng bọn họ nào có biết, người trong mộng sớm đã tan thành mây khói?"
Cố Độc Hành trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc cnói: "Lão đại, gần đây hình như ngươi cảm khái nhiều hơn bình thường."
"Đó cũng không phải là cảm khái." Sở Dương đưa mắt nhìn không khí chiến tranh nơi biên quan, nói: "Có lẽ... đây là pháp tắc Cửu Trọng Thiên."
"Cửu Trọng Thiên pháp tắc...." Cố Độc Hành nặng nề nhìn quân doanh lưỡng quốc, thở dài: "Nếu như ta là chúa tể Cửu Trọng Thiên, cũng sẽ không cho phép người của Trung Tam thiên, Thương Tam Thiên tới can thiệp vương triều Hạ Tam Thiên tranh bá. Bởi vì... có bao nhiêu người ở nơi đây, chỉ cần cao thủ lật tay một cái, chẳng phải mấy ngàn vạn anh linh sẽ chết không nhắm mắt ư?"
Sở Dương gật đầu, nói: "So với Trung Tam Thiên và Thương Tam Thiên nháy mắt thương hải, nhấc tay tang điền, Hạ Tam Thiên này, lại càng giống cuộc sống chân thực hơn."
Cố Độc Hành đột nhiên dừng bước, thì thào tự nói: "So với Trung Tam Thiên và Thương Tam Thiên nháy mắt thương hải, nhấc tay tang điền, Hạ Tam Thiên này, lại càng giống cuộc sống chân thực hơn."
Trong lúc nhất thời, đột nhên có chút ngộ ra.
"Ai nha, cái này túi, ngại quá...."
"Tiểu nhị! Mang rượu lên! Rượu tốt nhất, đồ ăn tốt nhất!" Có người hô lớn một tiếng, rất có khí khái tiêu tiền như rác: "Vị đại ca này, tiểu đệ mời ngài một chén được không?"
"Được,được được, ha ha."
"Xin hỏi Vấn Thiên võ thánh...."
"Nói tới Vấn Thiên võ thánh, cũng chỉ là tiểu hài nhi không mẹ. Nói ra thì dài lắm...." Hắc bào trung niên nhân vẻ mặt thổn thức, khẽ nói: "... Truyền thuyết tám ngàn năm về trước, có một vị võ thánh công tam tạo hóa, một thân tu vi vang dội cổ kim, đó chính là Vấn Thiên võ thánh Quý Vấn Thiên! Nhưng thiên hạ phong vân đương thời tụ hội, lúc ấy, không chỉ có riêng Vấn Thiên võ thánh độc lĩnh giang hồ đâu....."
"Còn có một người? Chẳng lẽ còn hơn cả võ thánh?"
"Hừ! Lúc đó, một đao một kiếm nổi danh Cửu Trọng Thiên, tung hoành mấy trăm năm, danh tiếng ngàn vạn năm vẫn không mất! Người còn lại chính là Hoàng Tuyền đao thánh, Hạ Hoàng Tuyền!" Hắc bào trung niên uống một ngụm rượu thật lớn.
"Hoàng Tuyền đao thánh - Hạ Hoàng Tuyền...." Mọi người cùng hít một hơi lạnh. Tuy căn bản không biết vị Hoàng Tuyền đao thánh này là nhân vật nào, nhưng vừa nghe nói tới vị đao thánh này không ngờ lại nổi danh cùng Vấn Thiên võ thánh, cả đám lại nghiêm nghị kính ý.
Tuy trước đó cũng không biết Vấn Thiên võ thánh là người phương nào, nhưng ngươi không biết chính là cô lậu quả văn, có thể nói cái gì?
"Các ngươi biết không?" Hắc bào trung niên nhân gặm thịt bò, uống rượu ngon, hứng khởi quên mình: "Lúc ấy, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ, chính là sinh tử cừu gia, thế bất lưỡng cập!"
"Hả? Lại có chuyện này?"
"Đúng! Vấn Thiên võ thánh cùng Hoàng Tuyền đao thánh hai người tranh đấu mấy trăm năm không ngừng, rốt cuộc đến một ngày, hai người ước hẹn sinh tử quyết chiến...." Hắc bào trung niên nhân nói vô cùng trầm bổng.
"Sinh tử quyết chiến...."
"Đúng! Sinh tử quyết chiến." hắc bào trung niên nhân thở dài,nói: "Trận chiến ấy, thật sự là kinh thiên động địa, càn khôn thất sắc, nhật nguyệt vô quang! Trực tiếp từ Thượng Tam Thiên đánh xuống Trung Tam thiên. Toàn bộ mấy chục ngọn núi lớn của Thượng Tam Thiên bị đánh thành đất bằng! Chính là Loạn Hồn bình nguyên hiện giờ của Thượng Tam Thiên!" Hắc bào trung niên nhân nói cực kỳ cuốn hút.
"Lợi hại!" Mọi người nghe xong, ánh mắt lại lộ ra vẻ kính nể, sùng bái.